Nhan Liệt bước ra khỏi phòng, chỉ thấy giữa lối đi có một văn sĩ trung niên mang hài da, lẹp kẹp lẹp kẹp thành tiếng nghênh ngang bước tới trước mặt. Văn sĩ này vẻ mặt như cười mà không phải cười, trợn mắt méo miệng, dáng vẻ phờ phạc, toàn thân lấm lem dầu mỡ, áo quần xốc xếch, mặt đầy cáu ghét, xem ra ít nhất cũng hơn mười ngày chưa rửa mặt, cầm một cái quạt giấy rách lem luốc, vừa đi vừa phe phẩy.
Nhan Liệt thấy y rõ ràng là người tư văn mà dáng vẻ lại như thế bất giác cau mày bước mau về phía trước, chỉ sợ chạm vào y bị dây bẩn. Chợt nghe người ấy cười khan mấy tiếng, âm thanh rất chối tai, lúc đi ngang thuận tay xòe quạt ra đập vào vai y một cái. Nhan Liệt biết võ công nhưng lúc ấy lại không tránh kịp, không kìm được tức giận, quát:
- Làm cái gì thế?
Người kia lại cười khan một hồi, lẹp kẹp lẹp kẹp bước về phía trước, chỉ nghe y bước tới cuối lối đi nói với tiểu nhị:
- Ồ, tiểu nhị này, ngươi đừng thấy đại gia quần áo rách rưới mà coi thường, đại gia cũng có tiền đấy. Có gã tiểu tử rất tà môn, y cậy quần áo sang trọng để lòe người, lừa gạt dối trá, dụ dỗ phụ nữ, ăn cơm thì xù, ở trọ thì quỵt, loại người như thế ngươi nên để ý một chút. Để chắc ăn thì cứ bảo y đưa trước tiền phòng tiền cơm rồi sẽ nói chuyện.
Y cũng không chờ tiều nhị trả lời, lại lẹp kẹp lẹp kẹp bỏ đi.
Nhan Liệt càng tức giận, nghĩ thầm: “gã tiểu tử này giỏi thật, câu ấy không phải nói móc mình thì gì?”.
Tên tiểu nhị nghe người kia nói thế liếc y một cái, không khỏi sinh nghi, bèn bước tới trước mặt khom lưng cười nói:
- Lão gia người đừng trách, không phải tiểu nhân vô lễ...
Nhan Liệt biết ý hừ một tiếng nói:
- Trả tiền cho ngươi chứ gì!
Rồi đưa tay vào bọc, bất giác ngẩn người. Trong túi y vốn có bốn năm chục lượng bạc nhưng đưa tay vào lại thấy trống không! Tên tiểu nhị thấy vẻ mặt y khó coi, lại cho rằng người kia nói đúng, thần sắc lập tức không còn kính cẩn như trước, ưỡn ngực phình bụng nói:
- Thế nào? Không có tiền hả? Nhan Liệt nói:
- Ngươi chờ một lúc, ta về phòng lấy tiền.
Y chỉ cho rằng mình vội vàng ra cửa quên mang tiền theo, nào ngờ về phòng mở bao phục ra thì mấy chục lượng bạc trong bao phục đã không cánh mà bay. Số tiền này tại sao mà mất thì mình cũng hoàn toàn không biết, chuyện đó mới kỳ lạ, nghĩ thầm:
- Mới rồi Bao thị nương tử ra ngoài rửa tay, mình cũng vào nhà xí một lúc, trước sau không đầy thời gian tàn một nén hương, tại sao đã có người vào phòng ra tay? Bọn trộm cắp ở phủ Gia Hưng lợi hại thật.
Tiểu nhị đứng ở cửa phòng thò đầu nhìn vào thấy y không tìm được tiền bèn phát tác nói:
- Người đàn bà kia là vợ ngươi phải không? Nếu là mới mua thì sẽ làm liên lụy tới bọn ta đấy.
Bao Tích Nhược vừa thẹn vừa sợ, mặt mũi đỏ bừng. Nhan Liệt nhảy một bước ra cửa phòng, vung tay một cái đánh tên tiểu nhị đổ máu mũi, gãy mấy cái răng. Tên tiểu nhị ôm mặt kêu lên:
- Giỏi lắm! Đã ở trọ không trả tiền lại còn đánh người à!
Nhan Liệt đá luôn vào mông y một cái, tên tiểu nhị bay lộn nhào ra ngoài. Bao Tích Nhược hoảng sợ nói:
- Chúng ta chạy ngay thôi, không ở đây được nữa.
Nhan Liệt cười nói:
- Đừng sợ, không có tiền thì hỏi họ mà lấy.
Rồi kéo một cái ghế ngồi ngay giữa cửa phòng. Không bao lâu tiểu nhị dẫn mười mấy tên lưu manh vung côn múa gậy sấn vào hậu viện. Nhan Liệt hô hô cười lớn, nói:
- Các ngươi muốn đánh nhau à?
Đột nhiên uốn lưng vọt ra, thuận tay cướp một ngọn côn, chỉ đông đánh tây trong chớp mắt đã đánh ngã bốn năm người. Đám lưu manh kia chỉ quen cậy sức làm càn, hà hiếp dân lành, lúc bấy giờ thấy tình thế không hay đều vứt bỏ gậy gộc, như một bầy ong chạy túa ra ngoài, mấy tên đang bò dưới đất cũng lồm cồm chồm dậy chạy theo, chỉ sợ rớt lại phía sau. Bao Tích Nhược sợ xanh mặt, run lên nói:
- Thế này thì to chuyện rồi, chỉ sợ làm kinh động quan phủ.
Nhan Liệt cười nói:
- Thì ta đang muốn quan phủ tới mà.
Bao Tích Nhược không biết y có ý gì, im lặng không nói. Qua khoảng nửa giờ, bên ngoài chợt có tiếng người huyên náo, hơn mười tên nha dịch cầm thương sắt đơn đao sấn vào hậu viện rung lục lạc leng keng quát tháo ầm ĩ:
- Đã đi buôn người lại còn hành hung thật chẳng ra sao!
Nhan Liệt vẫn ngồi bất động trên ghế. Đám nha dịch thấy y quần áo sang trọng, thần thái thản nhiên cũng không dám sấn lên. Người đứng đầu đám bộ khoái nói:
- Ngươi tên gì? Tới phủ Gia Hưng làm gì?
Nhan Liệt đáp:
- Ngươi gọi Cái Vận Thông lại đây.
Cái Vận Thông là Tri phủ Gia Hưng, đám nha dịch nghe y gọi thẳng tên thượng cấp đều vừa giấp vừa sợ. Viên bộ khoái kia nói:
- Ngươi điên rồi à? Lại dám gọi bừa tên của Cái đại gia.
Nhan Liệt đưa tay vào bọc lấy ra một phong thư ném lên bàn rồi đưa mắt nhìn lên nóc nhà, nói:
- Ngươi cầm về đưa Cái Vận Thông đọc, xem y có tới đây không?
Viên bổ khoái kia cầm lấy phong thư, nhìn thấy chữ trên phong bì giật nảy mình nhưng không biết là thật hay giả bèn hạ giọng nói với đám nha dịch:
- Canh chừng y, đừng để y bỏ trốn, rồi lập tức chạy như bay ra ngoài.
Bao Tích Nhược ngồi trong phòng, tim đập thình thịch, không biết cát hung ra sao. Không bao lâu lại thấy mấy chục người nha dịch rầm rộ bước vào, hai người đi đầu mặc quan phục bước tới quỳ xuống lạy chào Nhan Liệt, bẩm:
- Bọn tỳ chức là Tri phủ Gia Hưng Cái Vận Thông, Tri huyện Tú Thủy Thượng Văn xin bái kiến đại nhân. Bọn ty chức không biết đại nhân quang lâm, không kịp ra đón từ xa, xin đại nhân tha tội.
Nhan Liệt xua xua tay, khẽ khom mình một cái, nói:
- Huynh đệ bị mất một ít tiền tại quý huyện, làm phiền hai vị tra xét giùm.
Cái Vận Thông vội nói: “Dạ, dạ”.
Rồi vẫy tay một cái, hai tên nha dịch bưng hai cái mâm đưa lên, một mâm là vàng ròng sáng ngời, một mâm là bạc ròng trắng xóa. Cái Vận Thông nói:
- Tỳ chức cai trị ở đây mà lại có kẻ gian dám trộm cắp tiền bạc của đại nhân, thật là tội của ty chức, chút ít này xin đại nhân nhận cho.
Nhan Liệt mỉm cười gật gật đầu, Cái Vận Thông lại cung cung kính kính đưa trả phong thư, nói:
- Ty chức đã sắp xếp xin mời đại nhân và phu nhân lên đường.
Nhan Liệt nói:
- Cần gì như thế, ta thích yên tĩnh, các ngươi đừng tới quấy rầy.
Nói xong sa sầm mặt. Cái Vận Thông và Thượng Văn vội nói:
- Dạ, dạ? Đại nhân còn cần gì xin cứ sai khiến để bọn ty chức được kính biếu.
Nhan Liệt lắc đầu không đáp, xua xua tay mấy cái. Cái Phương hai người vội dẫn đám nha dịch rút lui. Tên tiểu nhị kia vốn đã sợ tái mặt, nhờ chưởng quỹ dắt tới tạ tội với Nhan Liệt, chỉ xin được tha chết, bị đánh vài mươi gậy cũng cam lòng. Nhan Liệt lấy một nén bạc trong mâm ném xuống đất cười nói:
- Không sao, ngươi cút mau đi cho ta.
Tên tiểu nhị ấy hoảng sợ không dám tin, viên chưởng quỹ thấy Nhan Liệt không có ác ý, sợ y nổi giận vội nhặt nén bạc, kế vừa đi vừa ngoảnh lại, đưa tên tiểu nhị ra khỏi phòng.
Bao Tích Nhược nãy giờ tâm thần bất định, hỏi:
- Phong thư kia có phép thuật gì vậy? Tại sao các quan nhìn thấy lại sợ hãi như thế?
Nhan Liệt cười đáp:
- Vốn ta không quản được họ nhưng bọn quan lại ấy cũng rất vô dụng. Triệu Khuếch dùng loại bị thịt như thế làm quan mà không mất nước thì thật không còn đạo lý gì nữa.
Bao Tích Nhược nói:
- Triệu Khuếch là ai?
Nhan Liệt nói:
- Thì là vua Ninh tông đương kim hoàng đế.
Bao Tích Nhược hoảng sợ vội nói:
- Nói nhỏ chứ! Tên của thánh thượng sao lại gọi bừa như thế?
Nhan Liệt thấy nàng lo lắng cho mình thì rất cao hứng, cười nói:
- Ta gọi thì không sao. Tới phương Bắc rồi, chúng ta không gọi y là Triệu Khuếch thì gọi bằng gì?
Bao Tích Nhược nói:
- Phương Bắc à?
Nhan Liệt gật gật đầu, đang định lên tiếng, đột nhiên ngoài cổng có tiếng vó ngựa rất gấp, mấy mươi kỵ mã đã dừng lại ở cổng khách điếm.
Bao Tích Nhược sợ đến nỗi trên mặt không còn chút huyết sắc, nghe tiếng vó ngựa lập tức nghĩ tới việc quan binh đuổi bắt đêm trước, sắc mặt lập tức biến thành trắng bệch. Nhan Liệt thì cau mày một cái, dường như có vẻ không thích. Chỉ nghe tiếng bước chân, tiếng xô bàn ghế rồi có mấy mươi tên quân sĩ mặc áo bạc tiến vào hậu viện, nhìn thấy Nhan Liệt người nào cũng lộ vẻ vui mừng, đồng thanh kêu lên:
- Vương gia?
Rồi quỳ xuống làm lễ. Nhan Liệt mỉm cười nói:
- Rốt lại các ngươi cũng tìm tới được.
Bao Tích Nhược nghe họ gọi y là vương gia lại càng kinh ngạc, chỉ thấy đám đại hán ấy đứng lên, người nào cũng lưng hùm vai gấu, vô cùng hùng tráng. Nhan Liệt xua xua tay nói:
- Ra ngoài cả đi!
Đám quân sĩ đồng thanh vâng dạ rồi xếp hàng một đi ra. Nhan Liệt quay qua Bao Tích Nhược nói:
- Nàng thấy đám thuộc hạ của ta so với quân Tống thì thế nào?
Bao Tích Nhược ngạc nhiên nói:
- Chẳng lẽ họ không phải là quân Tống sao?
Nhan Liệt cười nói:
- Bây giờ ta nói thật với nàng, đó đều là tinh binh của Đại Kim quốc!
Nói xong buông tiếng cười rộ, dáng vẻ vô cùng đắc ý. Bao Tích Nhược run run nói:
- Vậy thì.., ngươi... ngươi cũng là...
Nhan Liệt cười nói:
- Không giấu gì nương tử, họ của tại hạ còn có một chữ Hoàn phía trước, tên thì còn có một chữ Hồng phía trước. Tại hạ là Hoàn Nhan Hồng Liệt, vương tử thứ sáu của Đại Kim, người được phong là Triệu vương chính là kẻ hèn này.
Bao Tích Nhược từ nhỏ nghe cha nói chuyện nước Kim giày xéo sơn hà Đại Tống ra sao, hoàng đế Đại Tống bị họ bắt đi không thả về ra sao, bách tính ở phương Bắc bị quân Kim tàn sát ra sao, từ khi được gả cho Dương Thiết Tâm, chồng nàng lại còn căm ghét người Kim hơn, nào ngờ người đi liền với mình suốt mấy hôm nay lại là vương tử nước Kim, qua cơn hoảng sợ thì nói không nên lời.
Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy nàng biến sắc vội ngưng tiếng cười, nói:
- Ta từ lâu đã mến mộ cảnh phồn hoa của Nam triều nên năm rồi xin phụ hoàng phái tới Lâm An làm sứ giả chúc mừng năm mới. Ngoài ra vua Tống còn thiếu mấy chục vạn lượng bạc tuế cống chưa nộp, nên phụ hoàng sai ta tới đòi.
Bao Tích Nhược nói:
-Tuế cống à?
Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
- Phải, Tống triều muốn nước ta không tấn công, mỗi năm tiến cống vàng lụa, nhưng họ cứ nói là thu thuế không đủ nên rốt lại không chịu đưa một lần cho xong. Lần này ta không khách sáo với Hàn Sá Trụ, nói với y rằng nếu trong vòng một tháng không giao đủ thì ta sẽ đích thân đem quân tới lấy, không cần làm phiền y nữa.
Bao Tích Nhược nói:
- Thế Hàn Thừa tướng nói sao?
Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
- Y có gì mà nói? Ta chưa rời khỏi: Lâm An, vàng bạc vải vóc đã đưa qua sông rồi, ha ha...
Bao Tích Nhược cau mày im lặng. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
- Chuyện đòi hỏi vàng lụa gì đó vốn cũng không cần tới ta phải đi, phái một sứ thần thì cũng xong. Bản ý của ta là muốn xem núi sông hình thế, nhân vật phong tục Nam triều, không ngờ lại quen biết nàng, thật là ba sinh có phúc.
Bao Tích Nhược trong lòng ngổn ngang trăm mối, đột nhiên thất thố, chỉ im lặng không nói gì. Hoàn Nhan Hồng Liệt nói:
- Ta đi mua quần áo cho nương tử.
Bao Tích Nhược cúi đầu nói:
- Không cần đâu!
Hoàn Nhan Hồng Liệt cười nói:
- Lúc ta sắp lên đường thì Hàn Thừa tướng còn biếu riêng vàng bạc, nếu đem mua quần áo thì nương tử mặc một ngàn năm cũng không hết.
Nương tử đừng lo, chung quanh khách điếm này đã có thân binh của ta canh phòng nghiêm ngặt, quyết không có kẻ xấu nào dám vào đây làm hại nàng đâu!
Nói xong nghênh ngang đi ra. Bao Tích Nhược nhớ lại tất cả những chuyện từ lúc mình gặp y đến nay, y là vương tử của Đại Kim quốc mà lại nhũn nhặn nhún nhường với một người quả phụ thường dân như mình thế này không biết là có ý gì? Nhớ tới ân tình của chồng ngày trước, y lại chết thảm, để lại một người phụ nữ yếu ớt như mình rơi vào hoàn cảnh khó khăn thế này, thật không biết làm sao là hay, bất giác thẫn thờ, lại nằm phục xuống gối khóc lóc.
Hoàn Nhan Hồng Liệt có tiền rồi, đi thẳng ra chợ, thấy cư dân nhân vật trong thành ôn hòa phong nhã, tuy thua trận nhưng cũng có nhiều người tuấn tú phi phàm, trong lòng ngấm ngầm khen ngợi. Đột nhiên trước mặt có tiếng vó ngựa vang lên rất gấp, một con ngựa phóng mau tới. Đường trong chợ vốn không rộng, lại thêm người đi tấp nập, lề đường lại bày đầy các sạp các gánh hàng rong, làm sao cưỡi ngựa đi được? Hoàn Nhan Hồng Liệt vội nép vào cạnh đường đưa mắt nhìn ra, thấy một con ngựa vàng từ đám đông phóng thẳng tới. Con ngựa ấy thần tuấn dị thường, thân cao lông mượt, đúng là một con ngựa tốt hiếm có. Hoàn Nhan Hồng Liệt thầm tắc lưỡi một cái, nhìn tới người cưỡi ngựa, bất giác sững sờ.
Con ngựa thần thái như thế nhưng người cưỡi ngựa lại là một hán rử vừa béo vừa lùn, giống như một khối thịt tròn cười trên ngựa. Người ấy tay ngắm chân ngắn, không thấy cổ đâu, đầu thì rất to như thụt vào giữa hai vai.
Nói thì kỳ quái chứ con ngựa ấy phóng như bay trong đám đông mà không chạm tới người nào, cũng không giẫm lên vật gì, chỉ thấy tiếng vó ngựa vang lên, đi lại như ý, nhảy qua sạp đồ gốm, vọt qua gánh hàng rau, đều dễ dàng mau lẹ như chớp, phóng như bay giữa chợ mà không khác gì phi trên đồng trống. Hoàn Nhan Hồng Liệt không kìm được tắc lưỡi một tiếng nói:
- Hay quá!
Người béo lùn nghe thấy quay đầu nhìn một cái. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy y sắc mặt đầy vẻ say sưa, cái mũi đỏ vừa to vừa tròn như một quả thị đỏ dán lên mặt, bèn nghĩ thầm “Con ngựa này hay lắm, mình cứ bỏ ra nhiều tiền mua thôi”.
Đúng lúc ấy ở đầu đường có hai đứa trẻ đùa giỡn đuổi nhau, băng ngang trước con ngựa. Con ngựa bị bất ngờ hoảng sợ, mắt thấy chân trái của nó sắp xéo lên một đứa trẻ, người béo lùn kéo cương một cái vọt ra khỏi yên, con ngựa trên lưng chợt nhẹ bổng bèn thản nhiên vọt qua đầu hai đứa trẻ, người béo lùn lại nhẹ nhàng rơi xuống đúng lưng ngựa.
Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt, nghĩ thầm người béo lùn kia kỵ thuật tinh thâm như thế, Đại Kim mình rất nhiều người cười ngựa giỏi nhưng chưa ai bằng, đúng là xét người không thể căn cứ vào hình dáng bên ngoài.
Nếu đón được y về kinh huấn luyện kỵ binh thì kỵ sĩ thủ hạ của mình nhất định có thể tung hoành trong thiên hạ, so với việc mua được con ngựa kia còn hay hơn gấp vạn lần. Lần này y xuống phương Nam, nơi nào có thể đóng quân, nơi nào có thể vượt sông đều đã xem xét rất tường tận, nhất nhất đều ghi nhớ trong lòng, thậm chí tên tuổi tài năng của trưởng quan các châu các huyện y cũng hỏi han cặn kẽ. Lúc ấy thấy người béo lùn kỵ thuật thần diệu vô song, nghĩ thầm:
- Nam Tống triều chính hủ bại, kỵ sĩ như thế mà bỏ không dùng để cho phải rơi rớt nơi thảo dã, sao mình không chọn tài mà dùng?
Lúc ấy bèn quyết ý dùng nhiều tiền bạc đón về Yên Kinh làm Giáo đầu mã thuật. Y tâm ý đã quyết, sải chân đuổi mau theo, chỉ sợ con ngựa ấy cước lực quá nhanh đuổi không kịp, đang định cất tiếng gọi chợt thấy người cười ngựa phóng tới đầu đường rẽ qua thì đột nhiên đứng lại. Hoàn Nhan Hồng Liệt lại ngạc nhiên, nghĩ thầm con ngựa đang phi nhanh, phải chạy chậm dần mới có thể đứng lại được, nhưng con ngựa này lại có thể đang phi nhanh mà đột nhiên đứng ngay lại được, quả là trước nay chưa từng thấy, cho dù người có võ công cao cường cũng chưa chắc đã có thể trong lúc sãi chân chạy nhanh mà ung dung dừng ngay lại được như thế. Chỉ thấy người béo lùn ấy phi thân xuống ngựa, bước vào một khách điếm.
Hoàn Nhan Hồng Liệt bước mau tới đó, thấy trong quán dựng một tấm bảng gỗ lớn viết bốn chữ “Thái Bạch di phong”, té ra là một tửu lâu, ngẩng đầu nhìn thấy phía trên có một tấm biển rất lớn khắc ba chữ đại tự thiếp vàng “Túy Tiên lâu”, nét chữ cứng cáp thanh tú, bên cạnh ghi năm chữ tiểu tự “Đông Pha cư sĩ viết”, té ra là thủ bút của Tô Đông Pha. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy tòa tửu lâu này khí phái hào hoa, nghĩ thầm:
- Y vào tửu lâu thì cứ để y ăn uống một lúc rồi hãy làm quen là tốt nhất.
Chợt thấy hán rử béo lùn kia bước mau xuống thang, nách cắp một vò rượu, bước tới trước con ngựa. Hoàn Nhan Hồng Liệt lập tức né qua một bên. Người béo lùn kia đứng dưới đất trông càng béo tròn khó coi, thân hình chẳng qua chỉ cao ba thước, bề ngang dường như cũng ba thước, con ngựa thì rõ ràng chân dài lưng cao, đỉnh đầu của y chẳng qua chỉ cao tới bàn đạp. Chỉ thấy y đặt cái vạc trước đầu ngựa, xòe tay vô nhẹ mấy cái vào hông vò rồi dốc một cái, đổ rượu vào một cái vạc mẻ trước mặt, cái vạc ấy lại như một cái chậu sâu lòng. Con ngựa nhấc chân trước lên, hí một tiếng mừng rỡ rồi cúi đầu uống rượu. Hoàn Nhan Hồng Liệt ngửi mùi thì đúng là loại rượu Nữ nhi hồng nổi tiếng ở Thiệu Hưng Chiết Giang, theo mùi rượu mà xét thì ít nhất cũng phải hơn mười năm. Hán tử béo lùn trở vào trong vung tay một cái, keng một tiếng, một đĩnh bạc bay lên quầy, nói:
- Dọn ba đĩa thức ăn thượng hạng, hai đĩa gỏi, một đĩa rau.
Chưởng quỹ cười nói:
- Được mà Hàn tam gia. Hôm nay có cá vược bốn vây ở Tùng Giang, uống rượu không gì ngon bằng. Đĩnh bạc này Hàn tam gia cứ giữ, để thong thả sẽ tính.
Hán tử béo lùn trợn mắt một hồi rồi cất tiếng quát nghe rất kỳ quái:
- Cái gì? Uống rượu không cần trả tiền à? Ngươi coi Hàn lão tam ta là hạng lưu manh ăn quịt phải không?
Chưởng quỹ cười hì hì, cũng không có vẻ gì tức giận, lớn tiếng gọi:
- Tiểu nhị đâu, dọn cho Hàn tam gia một bàn mau!
Đám tiểu nhị trong ngoài nhất tề dạ ran. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
- Gã béo lùn này ăn mặc bình thường mà ra tay lại rộng rãi hào hoa, mọi người đều lấy lòng y như thế thì xem ra chắc là một tay anh chị ở phủ Gia Hưng. Muốn đón y lên phương Bắc làm Giáo đầu mã thuật chỉ e phải tốn kém một chút. Nhưng cứ xem y mời khách nào rồi sẽ tùy cơ hành sự.
Lúc ấy bèn theo thang lên lầu, chọn một chỗ cạnh cửa sổ ngồi xuống, gọi một cân rượu tùy tiện gọi mấy món ăn. Hoàn Nhan Hồng Liệt đang ngắm cảnh, chợt thấy giữa hồ có một chiếc thuyền câu chèo tới như bay.
Chiếc thuyền ấy hẹp mà dài, đầu thuyền vểnh cao, hai bên mạn thuyền có hai hàng chim cốc bắt cá. Hoàn Nhan Hồng Liệt lúc đầu không để ý nhưng trong chớp mắt thấy chiếc thuyền câu ấy đã vượt qua chiếc thuyền con gần bờ nhất, vô cùng mau lẹ, khoảnh khắc đã tới gần, trong thuyền có một người ngồi, người mặc áo tơi chèo thuyền bẻ lái cuối thuyền là một cô gái.
Nàng khua nhẹ mái chèo trong nước một cái, chiếc thuyền câu lại lướt tới một đoạn như bay, thân thuyền cơ hồ như bay khỏi mặt nước, xem ra cái khua ấy ít nhất cũng phải hàng trăm cân lực, phụ nữ mà có kình lực như thế đã rất kỳ lạ rồi, còn một chiếc mái chèo gỗ thi làm sao chịu nổi sức mạnh như thế? Chỉ thấy nàng khua thêm mái chèo mấy cái, chiếc thuyền câu đã tới gần tửu lâu, ánh nắng chiếu lên mái chèo chớp chớp, té ra là một chiếc mái chèo đúc bằng đồng. Cô gái buộc thuyền vào chiếc cọc gỗ bên bậc đá dưới rửu lâu rồi nhẹ nhàng nhảy lên bờ. Hán tử ngồi trong thuyền nhấc một gánh củi lớn lên theo. Hai người lên tửu lâu, cô gái gọi hán tử béo lùn một tiếng:
- Tam ca!
Rồi ngồi xuống cạnh y. Hán tử béo lùn nói:
- Tứ đệ, Thất muội, các ngươi tới sớm đấy.
Hoàn Nhan Hồng Liệt liếc nhìn hai người, thấy cô gái khoảng mười tám mười chín tuổi, vóc dáng mảnh dẻ, mắt to mày rậm, da trắng như tuyết, đúng là người sinh trưởng ở vùng sông nước tại Giang Nam.Tay trái nàng cầm chiếc mái chèo bằng đồng, tay phải nhấc nón tre lên để lộ ra một làn tóc đen óng như mây. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
- Vị cô nương này tuy không xinh đẹp bằng Bao thị nương tử nhưng cũng có phong tư riêng.
Hán tứ gánh củi kia khoảng trên dưới ba mươi tuổi mặc quần áo vải xanh, lưng thắt một sợi dây cỏ, chân đi hài cỏ, tay thô chân lớn, dáng vẻ chất phác. Y hạ cái đòn gánh trên vai xuống dựa lên cái bàn bên cạnh, lạch cạch mấy tiếng, một cái bàn Bát tiên đã bị chiếc đòn gánh xô đi mấy tấc.
Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt nhìn, thấy cái đòn gánh kia cũng không có gì kỳ lạ, đen bóng một màu, ở giữa hơi cong, hai đầu đều có mấu nhô lên.
Cái đòn gánh ấy nặng như thế chắc là phải được đúc bằng gang sắt loại tốt.
Trên lưng người kia còn giắt một cái búa đốn củi ngắn, cán búa bị mẻ mấy chỗ. Hai người vừa ngồi yên, dưới lầu lại có tiếng chân rồi có hai người đi lên. Cô gái kêu lên:
- Ngũ ca, Lục ca, các ngươi cũng tới rồi.
Người đi trước thân thể cao lớn, ít ra cũng phải nặng tới hai trăm năm sáu mươi cân, mặc một cái áo trường sam dính đầy dầu mỡ, ngực áo phanh ra, để lộ một đám lông dài trên ngực, tay áo xắn cao, trên cánh tay toàn là lông đen dài gần một tấc, trên sợi thắt lưng da ngang hông giắt một thanh đao nhọn cán dài khoảng mộ thước, xem dáng vẻ là một đồ tể mồ heo giết bò. Người phía sau thân hình ngũ đoản, đầu đội khăn lông, da mặt trắng trẻo, tay cầm một cái cân, một cái ống điếu tre, dáng vẻ như một tiểu thương. HoànNhan Hồng Liệt thầm lấy làm lạ:
- Ba người tới trước đều biết võ công, tại sao hai người buôn bán tầm thường này lại xưng hô anh em với họ?
Chợt nghe dưới đường vang lên một tràng tiến keng keng như vật bằng sắt gõ vào đá, kế tiếng gõ dần dần lên cầu thang, một người mù quần áo rách rưới bước lên, tay phải cầm một cây thiết trượng lớn. Chỉ thấy y khoảng ngoài bốn mươi tuổi, miệng nhọn cằm thót, sắc mặt xám ngoét, trông rất dữ tợn. Năm người ngồi ở bàn đều đứng lên, cùng nói:
- Đại ca.
Cô gái đánh cá vỗ nhẹ vào một chiếc ghế nói:
- Đại ca! Anh ngồi xuống đây.
Người mù kia nói:
- Được. Nhị đệ còn chưa tới sao?
Người dáng vẻ như đồ tể nói:
- Nhị ca đã tới phủ Gia Hưng rồi, sẽ tới ngay thôi.
Cô gái cười nói:
- Chẳng phải đã tới rồi sao?
Chỉ nghe một tràng tiếng dép da lẹp kẹp, lẹp kẹp vang lên dưới lầu.
Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt, chỉ thấy đầu tiên ở chỗ cầu thang nhô lên một cái quạt rách lem luốc phe phẩy mấy cái, kế đó một người khốn cùng nghiêng đầu ngoẹo cổ bước cao bước thấp đi lên, đúng là người mình mới gặp trong khách điếm. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
- Tiền bạc của mình chắc chắn là bị người này trộm cắp...
Đang nổi giận thì người kia nhăn nhở nhìn y cười một tiếng, chành môi lè lưỡi, làm ra vẻ nhát ma rồi quay lại vẫy tay với mọi người, té ra y là Nhị ca của họ. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
- Xem ra đám người này đều thân mang tuyệt kỹ, nếu có thể thu dùng được họ thì quả thật rất có lợi. Gã khốn cùng kia trộm cắp tiền bạc của mình là chuyện nhỏ không đáng gì, không cần so đo, cứ xem động tĩnh thế nào rồi sẽ tính.
Chỉ thấy người kia uống một hớp rượu, nghiêng đầu ngoẹo cổ ngâm nga:
- Bạc tiền bất nghĩa.., vứt đi thôi, Ngọc Hoàng đại đế nổi cơn rồi!
Miệng thì ngâm lớn, tay thì thò vào bọc lấy ra một đống vàng bạc xếp ngay ngắn lên bàn, tất cả là tám đĩnh bạc, hai đĩnh vàng. Hoàn Nhan Hồng Liệt nhìn thấy màu sắc hình dáng số vàng bạc ấy đúng là của mình bị mất, không hề tức giận mà lại kinh ngạc:
- Y vào phòng trộm tiền của mình cũng không khó, nhưng chỉ xòe quạt đập vào vai mình một cái đã lấy cắp hết số tiền trong túi mình mà mình hoàn toàn không biết. Tuyệt kỹ trộm cắp này thì quả thật ít nghe ít thấy.
Nhìn qua tình hình bảy người thì tựa hồ họ làm chủ mời hai người khác tới uống rượu, nhưng vì khách chưa tới nên bảy người chỉ uống rượu suông, không hề động đũa tới thức ăn. Nhưng hai thồi kia chỉ bày hai đôi đũa hai cái chén thì chỉ có hai người khách. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
- Bảy quái nhân này mời khách, không biết là lại mời loại quái khách nào.
Khoảng sau một tuần trà chợt nghe dưới lầu có tiếng niệm Phật vang lên:
- A di đà Phật?
Người mù nói:
- Tiêu Mộc đại sư tới rồi?
Rồi đứng lên, sáu người kia cũng đứng lên đón. Lại nghe một tiếng:
- A di Phật!
Rồi một hòa thượng cao cao gầy như que củi bước lên bậc thang. Hòa thượng này tuổi khoảng hơn bốn mươi, mặc áo cà sa màu vàng, tay cầm một thanh gỗ đen cháy sém một đầu, không biết dùng để làm gì? Hòa thượng cùng bảy người kia hỏi thăm nhau vài câu, hán tử cùng khốn dẫn y tới ngồi xuống trước một thồi trống. Hòa thượng khom người nói:
- Người ấy tìm tới cửa, tiểu tăng tự biết không phải là đối thủ, đội ơn Giang Nam thất hiệp trượng nghĩa giúp đỡ, tiểu tăng vô cùng cảm kích.
Người mù kia nói:
- Tiêu Mộc đại sư không cần khách sáo. Bảy anh em chúng tôi bình nhật được đại sư thương mến, đại sư có việc chẳng lẽ anh em chúng tôi lại có thể khoanh tay đứng nhìn? Huống chi người ấy tự cậy võ công cao cường, vô duyên vô cớ tới đối đầu với đại sư thì còn coi võ lâm Giang Nam ra gì nữa? Cho dù đại sư không báo tin, anh em chúng tôi biết được cũng quyết không bỏ qua...
Câu nói chưa dứt, chỉ nghe thang lầu kêu răng rắc như có một con vật lớn bước lên, nghe tiếng thì không phải voi mà như một con trâu nặng vài trăm cân. Chưởng quỹ và đám tiểu nhị dưới lầu hoảng sợ kêu ầm lên:
- Này, cái đó không mang lên lầu được đâu! Ngươi làm thủng ván lầu bây giờ. Mau cản y lại bảo y xuống đi!
Nhưng tiếng răng rắc vẫn tiếp tục vang lên. Hoàn Nhan Hồng Liệt hoa cả mắt, thấy một đạo nhân nâng một cái vạc đồng cực lớn bước mau lên lầu, định thần nhìn kỹ giật bắn mình sợ cuống lên, té ra đạo nhân ấy chính là Trường Xuân tử Khưu Xử Cơ. Hoàn Nhan Hồng Liệt lần này vâng lệnh vua cha đi sứ qua Tống, muốn thừa cơ kết giao với đại quan nhà Tống chuẩn bị làm nội ứng cho việc đánh Tống sau này. Sứ thần nhà Tống Vương Đạo Càn theo y đi từ Yên Kinh xuống Nam là người lựa gió phất cờ, tham lam của đút, đã ngấm ngầm theo Kim, tới Lâm An chạy chọt giúp y. Không ngờ Vương Đạo Càn đột nhiên bị một đạo nhân giết chết, cả tim gan cũng bị móc sạch. Hoàn Nhan Hồng Liệt qua cơn hoảng sợ chỉ e âm mưu của mình đã bị đạo nhân phát giác, lập tức đem đám tùy tùng, lấy bọn bổ khoái ở phủ Lâm An dẫn đường đích thân truy nã thích khách. Đuổi tới thôn Ngưu Gia thì gặp Khưu Xử Cơ, nào ngờ đạo nhân này võ công cực cao, Hoàn Nhan Hồng Liệt chưa xuất thủ đã bị y dùng Hoạt thủ tiễn phóng tên trúng vai, số tùy tùng sai dịch mang theo đều bị y giết sạch. Hoàn Nhan Hồng Liệt nếu không nhân lúc đánh nhau hỗn loạn bỏ trốn trước, lại được Bao Tích Nhược cứu giúp thì một vị vương tử đường đường của nước Kim đã phải chết một cách hồ đồ trong ngôi làng nhỏ ấy rồi.
Hoàn Nhan Hồng Liệt lấy lại bình tĩnh, chỉ thấy ánh mắt y quét qua mặt mình một cái rồi ngưng thần chăm chú nhìn Tiêu Mộc và bảy người kia, hiển nhiên không nhận ra mình, liền nghĩ thầm hôm ấy mình vừa tới đã bị y phóng tên đánh ngã chứ hoàn toàn chưa nhìn rõ mặt mũi mình, lập tức yên tâm, nhưng nhìn tới cái vạc đồng to tướng trong tay y, qua cơn hoảng sợ bất giác sọ rúm người trên ghế.
Cái vạc ấy là vật thường thấy trong chùa miếu dùng để đốt giấy tiền vàng bạc và sớ văn, đường kính rộng hơn bốn thước, e phải nặng trên ba trăm cân trong đựng đầy rượu thơm phức, rõ ràng là rượu ngon, tự nhiên càng nặng hơn, nhưng y đặt trên lòng bàn tay cũng không thấy có vẻ gì gắng sức, mỗi bước Ván lầu lại kêu răng rắc. Lúc bấy giờ người dưới lầu đã họp thành một nhóm, chường quỹ, tiểu nhị, đầu bếp, người làm, khách khứa nhao nhao chạy ra ngoài chỉ sợ ván lầu sập xuống đè chết người. Hòa thượng Tiêu Mộc lạnh lùng nói:
- Vị này Trường Xuân Tử Khưu đạo trưởng của phái Toàn Chân các vị đều đã ngưỡng mộ từ lâu đấy.
Rồi nhìn qua Khưu Xử Cơ nói:
- Vị này là người đứng đầu Giang Nam thất hiệp, Phi thiên biển bức Kha Trấn Ác Kha đại hiệp.
Nói xong đưa tay chỉ vào người mù bên cạnh, kế theo thứ tự giới thiệu.
Hoàn Nhan Hồng Liệt bên cạnh ngưng thần lắng tai, ngấm ngầm ghi nhớ.
Người thứ hai tức hán tử cùng khốn trộm cắp tiền của y, tên Diệu thủ thư sinh Chu Thông. Người béo lùn cười ngựa tới quán rượu sớm nhất là Mã vương thần Hàn Bảo Câu, đứng hàng thứ ba. Người nông dân gánh củi đứng hàng thứ tư tên Nam Sơn tiều tử Nam Hy Nhân. Người thứ năm là đại hán thân thể cao to, dáng vẻ như đồ tể tên Tiếu Di đà Trương A Sinh.
Người trẻ tuổi dáng như tiểu thương họ Toàn tên Kim Phát, ngoại hiệu là Náo thị hiệp ẩn. Cô gái đánh cá là Việt nữ kiếm Hàn Tiểu Oanh, là người nhỏ tuổi nhất trong Giang Nam thất hiệp.
Lúc Tiêu Mộc giới thiệu, Khưu Xử Cơ đều gật đầu làm lễ, nhưng tay phải nâng cái vạc lớn vẫn như không hề thấy mỏi. Đám người dưới lầu thấy hồi lâu vẫn yên ắng có vài người to gan bèn rón rén lên xem nhiệt náo. Kha Trấn Ác nói:
- Bảy anh em chúng tôi xưng là Giang Nam thất quái, đều là quái vật mà thôi, thất hiệp cái gì thật không dám nhận. Anh em chúng tôi đã ngưỡng mộ oai danh của Toàn Chân thất rử từ lâu, vốn biết Trường Xuân tử hành hiệp trượng nghĩa, lại càng kính phục. Tiêu Mộc đại sư đây là người tu hành lâu năm, quen biết lâu ngày, không biết y vô ý đắc tội với đạo trưởng ra sao? Nếu đạo trưởng nể mặt thì xin cho bảy anh em chúng tôi được đứng ra giảng hòa. Hai vị tuy là hòa thượng đạo sĩ, thờ phụng khác nhau nhưng đều là người xuất gia, lại cùng là người võ lâm, mọi người bỏ hết thù cũ, tất cả cùng uống một chén được không?
Khưu Xử Cơ nói:
- Bần đạo và Tiêu Mộc đại sư vốn không quen không biết, không thù không oán, chỉ cần y giao ra hai người thì ngày khác bần đạo sẽ tới chùa Pháp Hoa xin chịu tội.
Kha Trấn Ác nói:
- Giao ra hai người nào?
Khưu Xử Cơ nói:
- Bần đạo có hai người bạn bị quan phủ và quân Kim hãm hại, bất hạnh chết phí mạng để lại hai người quả phụ cô khổ không nơi nương tựa. Kha đại hiệp, các vị nói bần đạo không có lý sao?
Hoàn Nhan Hồng Liệt vừa nghe thấy, chén rượu trên tay đột nhiên nghiêng đi một cái, rượu sánh ra ngoài. Chỉ nghe Kha Trấn Ác nói:
- Đừng nói là vợ góa của bạn đạo trưởng, cho dù làm người không quen mà bọn ta biết chuyện cũng sẽ hết sức chiếu cố, đó là chuyện nghĩa không thể từ chối.
Khưu Xử Cơ lớn tiếng nói:
- Phải lắm! Đúng là taị hạ muốn Tiêu Mộc đại sư giao ra hai người phụ nữ đáng thương ấy? Y là người xuất gia, tại sao lại thu giữ hai người quả phụ trong chùa, nhất định không chịu giao ra? Bảy vị là người nghĩa hiệp, xin bàn đạo lý thử xem!
Câu ấy vừa buông ra, không những Tiêu Mộc vài Giang Nam thất quái đều giật mình mà Hoàn Nhan Hồng Liệt cũng thầm ngạc nhiên, tự nhủ:
- Chẳng lẽ nói không phải là vợ của hai người Quách Dương mà là người khác sao?
Tiêu Mộc sắc mặt vốn vàng vọt, lúc ấy tức giận trong màu vàng pha thêm màu xám, nhất thời không nói nên lời, lắp bắp:
- Ngươi... ngươi... nói bậy nói bạ... nói bậy...
Khưu Xử Cơ cả giận quát lớn:
- Ngươi cũng là nhân vật có tiếng trong võ lâm mà dám làm chuyện bậy bạ như thế!
Tay phải đẩy một cái, cái vạc đồng nặng mấy trăm cân chứa rượu bay thẳng vào Tiêu Mộc. Tiêu Mộc tung người tránh qua một bên. Những người đứng đầu cầu thang xem náo nhiệt sợ mất vía, xô đẩy nhau ba chân bốn cẳng chạy xuống dưới lầu. Tiếu Di đà Trương A Sinh ước lượng cái vạc tuy nặng nhưng mình có thể đón được, lúc ấy bèn bước lên một bước, vận khí ra hai tay quát một tiếng:
- Giỏi lắm?
Đợi cái vạc vừa bay tới thì trầm hai tay xuống bưng đáy vạc bắp thịt vai nổi lên, giữ cứng cái vạc, hai tay giơ cao nhấc lên. Nhưng chân y dùng sức quá mạnh, rắc một tiếng, chân trái đạp xuống ván lầu thủng luôn một lổ người dưới lầu cả sợ kêu ầm lên. Trương A Sinh bước lên hai bước, hai tay co lại, một chiêu Thôi song tống nguyệt ném cái vạc đồng qua Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ vươn tay phải đón lấy, cười nói:
- Giang Nam thất hiệp quả nhiên danh bất hư truyền?
Rồi lập tức sa sầm nét mặt nhìn Tiêu Mộc quát:
- Chuyện hai người đàn bà kia thì sao? Ngươi bắt nhốt hai người quả phụ ấy trong chùa, rốt lại là có ý gì? Gã hòa thượng giặc cướp nhà ngươi chỉ cần động tới một sợi tóc của họ thì ta sẽ băm nát xương ngươi, đạp bằng chùa Pháp Hoa của ngươi thành bình địa?
Chu Thông phẩy cái quạt một cái, nghiêng đầu, ngẹo cổ nói:
- Tiêu Mộc đại sư là bậc cao tăng đắc đạo đời nào đi làm chuyện vô sỉ như thế? Nhất định đạo trưởng đã lầm nghe lời bọn tiểu nhân thêu dệt rồi.
Lời ấy rất quàng xiên, quyết không thể tin được.
Khưu Xử Cơ tức giận nói:
- Bần đạo chính mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả ư?
Giang Nam thất quái đều sửng sốt, Tiêu Mộc nói:
- Cho dù ngươi muốn tới Giang Nam dương danh ra oai, cũng cần gì phải bôi nhọ ta. Ngươi.., ngươi.., ngươi tới Gia Hưng hỏi khắp nơi xem, hòa thượng Tiêu Mộc ta há lại làm chuyện bậy bạ như thế à?
Khưu Xử Cơ cười nhạt nói:
- Được lắm, ngươi mời người giúp đỡ là muốn cậy đông thủ thắng, chuyện này ta đã dính vào rồi, quyết không bỏ qua cho ngươi đâu. Chùa Phật là nơi thanh tĩnh, ngươi lại giấu phụ nữ nhà lành đã là rất không đúng, huống chi chồng họ còn là dòng dõi trung lương, gặp nạn chết thảm.
Kha Trấn Ác nói:
- Đạo trưởng nói: Tiêu Mộc đại sư giấu hai người đàn bà ấy, còn đại sư thì nói không có. Tất cả chúng ta cứ tới chùa Pháp Hoa xem xét cho kỹ, lúc ấy ai đúng ai sai lại không rõ ràng sao? Tuy ta bị mù nhưng người khác thì không mù mà.
Sáu người kia đồng thanh khen phải. Khưu Xử Cơ cười nhạt nói:
- Xét chùa à? Bần đạo đã lục soát khắp trong ngoài nhưng rõ ràng nhìn thấy hai người đàn bà kia vào rồi không thấy đâu nữa, không còn cách nào khác, chỉ có cách đòi hòa thượng giao người thôi.
Chu Thông nói:
- Té ra hai người đàn bà ấy không phải là người.
Khưu Xử Cơ ngạc nhiên nói:
- Cái gì?
Chu Thông nghiêm trang giảng giải:
- Họ là tiên nữ, nếu không biết phép ẩn thân thì đã độn thổ trốn rồi!
Sáu người còn lại nghe thế đều không kìm được nụ cười. Khưu Xử Cơ tức giận nói:
- Giỏi lắm, các ngươi đùa với bần đạo chắc. Giang Nam thất quái hôm nay nhất định giúp đỡ hòa thượng phải không?
Kha Trấn Ác hiên ngang nói:
- Bọn ta bản lĩnh kém cỏi, trong mắt của cao thủ phái Toàn Chân thì tự nhiên không ra gì. Nhưng bảy anh em bọn ta ở Giang Nam cũng có chút tiếng tăm, người biết bọn ta đều phải nói câu Giang Nam thất quái điên điên khùng khùng nhưng không phải hạng tham sống sợ chết. Bọn ta không dám khinh khi hà hiếp kẻ khác, nhưng cũng không chịu để kẻ khác khinh khi hà hiếp mình.
Khưu Xử Cơ nói:
- Giang Nam thất hiệp tiếng tăm tốt đẹp, chuyện đó ta biết. Các vị không dính líu tới chuyện này, không cần phải dấn thân vào vũng nước đục. Chuyện ta tìm hòa thượng cứ để bần đạo làm cho xong với y, bây giờ thứ lỗi không thể bồi tiếp được nữa. Hòa thượng, đi theo ta.
Nói xong vươn tay chụp cổ tay Tiêu Mộc. Tiêu Mộc cổ tay trầm xuống một cái, lập tức thoát khỏi cái chụp tay của y. Mã vương thần Hàn Bảo Câu thấy hai người động thủ, cao giọng quát:
- Đạo sĩ, rốt lại ngươi có chịu nói đạo lý không?
Khưu Xử Cơ nói:
- Hàn tam gia, chuyện gì thế?
Hàn Bảo Câu nói:
- Bọn ta rất tin Tiêu Mộc đại sư, y nói không có là không có. Nam tử hán, người võ lâm cứng cỏi ngay thẳng, chẳng lẽ lại đặt chuyện lừa dối người khác à?
Khưu Xử Cơ nói:
- Y không đặt chuyện thì chẳng lẽ là Khưu mỗ đặt chuyện vu oan cho y chắc? Khưu mỗ chính mắt nhìn thấy, nếu nhìn lầm người thì ta cũng phải tìm ra hai người ấy cho ngươi thấy. Nhất định ta cứ hỏi lão hòa thượng này.
Bảy vị cũng nhất định xen vào chuyện này rồi, phải không?
Giang Nam thất quái đồng thanh đáp:
- Không sai.
Khưu Xử Cơ nói:
- Được, ta kính bảy vị mỗi người một hớp rượu. Các vị uống rượu xong rồi sẽ ra tay.
Xong tay phải trầm xuống một cái, nâng cái vạc lên miệng uống một ngụm lớn rồi quát:
- Xin mời!
Khẽ vung tay một cái, cái vạc bay về phía Trương A Sinh. Trương A Sinh nghĩ thầm:
- Nếu chụp cái vạc như lúc nãy thì làm sao uống rượu được?
Lúc ấy bèn lùi hai bước, hai tay ôm bụng, chờ cái vạc bay tới thì giơ tay ra một cái, cái vạc bay đúng vào giữa bụng. Y thân thể to béo, bụng phệ ra như một bức vách mềm chặn cái vạc lại lập tức vận khí, da bụng phình ra đã giữ được cái vạc bay tới, hai tay ôm lại giữ chắc, cúi uống một hớp rượu lớn, cất tiếng khen:
- Rượu ngon!
Hai tay đột nhiên rút về trước bụng, cái vạc còn chưa rơi xuống đã dùng một chiêu Song thủ di sơn đẩy mạnh ra. Một chiêu ấy kình lực đã mạnh, biến chiêu lại nhanh, là công phu ngoại gia rất cao minh. Hoàn Nhan Hồng Liệt bên cạnh nhìn thấy thầm hoảng sợ. Khưu Xử Cơ đón lấy cái vạc, cũng uống một ngụm lớn, quát:
- Bần đạo kính Kha đại ca một vò!
Thuận tay ném luôn cái vạc đồng qua Kha Trấn Ác. Hoàn Nhan Hồng Liệt nghĩ thầm:
- Người này hai mắt bị mù, làm sao đón được?
Nhưng y không biết Kha Trấn Ác đứng đầu Giang Nam thất quái, võ công cũng đứng đầu bảy người, y lắng nghe mà phân biệt các loại ám khí còn không sai một ly, cái vạc lớn này ném tới xé gió ào ào thì tự nhiên nhận ra rất rõ. Chỉ thấy y nhàn nhã ngồi yên như chưa biết gì, khi cái vạc bay tới ngang đầu mới nhấc tay phải lên một cái, ngọn thiết trượng đã dính vào đáy vò. Cái vạc ấy xoay mau trên ngọn thiết trượng như người ta diễn trò lấy gậy trúc xoay cái đa. Đột nhiên ngọn thiết trượng chênh đi một cái, cái vạc hơi nghiêng qua, nhìn thấy như sắp rơi vào đầu y, nếu rơi xuống há lại không đánh vỡ sọ y sao? Nào ngờ cái vạc nghiêng qua mà không rơi xuống, rượu róc xuống như một dòng nước. Kha Trấn Ác há miệng đón lấy, rượu phía trên không ngừng róc xuống, y ừng ực uống từng ngụm lớn, uống liên tiếp ba ngụm, ngọn thiết trượng chống thẳng lại lại dính vào giữa đáy vò, lập tức đẩy một cái hất tung cái vạc lên. Y vung trượng quét ngang, choang một tiếng rền tai, cái vạc lại bay về phía Khưu Xử Cơ tiếng ong ong vang lên hồi lâu không dứt. Khưu Xử Cơ cười nói:
- Chắc Kha đại hiệp lúc bình thời rất thích nghịch đa.
Rồi tiện tay đón lấy cái vạc, Kha Trấn Ác lạnh lùng nói:
- Huynh đệ lúc nhỏ nhà nghèo phải nhờ mấy trò chơi trẻ con ấy làm ăn mày xin cơm.
Khưu Xử Cơ nói:
- Nghèo hèn không làm đổi chí, đó gọi là đại trượng phu. Ta kính Nam tứ ca một vò!
Rồi cúi đầu uống một hớp rượu trong vò, hất luôt cái vạc bay về phía Nam Sơn tiều tử Nam Hy Nhân. Nam Hy Nhân không nói câu nào, chờ cái vạc bay tới, nhấc cái đòn gánh đâm lên không, choáng một tiếng, cái vạc bị chặn lại trên không rơi xuống Nam Hy Nhân thò tay vốc một vốc rượu trong vò đưa lên uống rồi vung ngang đòn gánh ra, chân phải khuỵu xuống, cái đòn gánh gác ngang gối trái, tay phảt cầm một đầu đòn gánh, đầu kia đòn gánh dính vào đáy y hất ngược lại, cái vạc lại bay lên. Y đang chờ cái vạc bay về phía Khưu Xử Cơ, Náo thị hiệp ẩn Toàn Kim Phát đã cười nói:
- Ta làm người buôn bán, thích chiếm cái lợi nhỏ, không phí sức mà cũng kiếm được hớp rượu.
Cái vạc bay tới cạnh Nam Hy Nhân, y chờ lúc nó hạ xuống cũng vốc một vốc rượu uống rồi đột nhiên nhảy vọt lên, hai chân đạp vào thành vò, dùng lực trên không phóng song cước ra, thân hình như mũi tên bắn lại phía sau, cái vạc cũng theo phát cước của y bay ra. Y và cái vạc cùng bị sức dội hất tung về phía sau, cái vạc lại bay thẳng về phía Khưu Xử Cơ. Thân hình y bay mau tới vách tường thì nhẹ nhàng hạ xuống, Diệu thủ thư sinh Chu Thông phe phẩy cái quạt, buột miệng khen:
- Khéo thật, khéo thật?
Khưu Xử Cơ đón lấy cái vạc lại uống một hớp lớn, nói:
- Khéo thật, khéo thật! Bần đạo kính Nhị ca một vò.
Tiếng quát chưa dứt, cái vạc đã bay về phía Chu Thông. Chu Thông la lớn:
- Đè chết người ta rồi, cứu mạng, cứu...
Rồi xòe quạt nhúng vào vò tát một hớp rượu vào miệng, cán quạt lật lại đánh cái vạc bay tung ra, chát một tiếng, ván lầu đã bị y đạp vỡ một lổ lớn, thân hình cũng theo đó rơi xuống, tiếng “Cứu mạng, cứu mạng” không ngừng từ phía dưới vang lên. Mọi người đều biết y vờ làm ra như thế nhưng ai cũng bất giác kinh ngạc. Hoàn Nhan Hồng Liệt thấy y vừa đánh cán quạt ra một cái, cái vạc đã lập tức bay trở lại cán quạt nhỏ bé mà kình lực phát ra không kém gì cái đòn gánh to nặng của Nam Hy Nhân, trong lòng thầm ngạc nhiên hoảng sợ. Việt nữ kiếm Hàn Tiểu Oanh kêu lên:
- Ta cũng tới uống một hớp!
Chân phải điểm xuống một cái, thân hình như chim én lướt sóng bay lên phía trên miệng vò, chúc đầu xuống một cái hớp một hớp rượu rồi nhẹ nhàng đáp xuống khung cứa sổ đối diện. Nàng giỏi kiếm pháp và khinh công chứ không sở trường về sức mạnh, nghĩ thầm cái vạc này quá nặng dĩ nhiên không đủ sức đón lấy, muốn ném trả lại cho đạo sĩ kia thì càng không thể, nên thừa cơ khai triển khinh công uống rượu. Lúc ấy cái vạc vẫn bay vù vù ra cửa sổ rơi xuống đường, trên đường người qua kẻ lại tấp nập, nếu rơi xuống đó ắt gây ra đại họa. Khưu Xử Cơ thầm hoảng sợ đang định vọt ra giữ lại. Chỉ nghe ào một tiếng, bên cạnh đã có một người áo vàng chênh chếch vọt qua, hú dài một tiếng, con ngựa vàng dưới lầu lập tức phi tới chỗ đó.
Mọi người đều đổ ra cửa sổ nhìn, chỉ thấy một khối thịt tròn đập vào cái vạc trên không, cái vạc đang rơi thẳng liền đổi hương rơi chếch xuống, khối thịt tròn và cái vạc song song rơi xuống lưng con hoàng mã. Con hoàng mã phóng ra mấy trượng rồi quay ngoắt trở lại phóng thẳng lên lầu.
Mã vương thần Hàn Bảo Câu nằm dưới bụng ngựa, chân trái ngoặc vào bàn đạp, hai tay và chân phải giữ vững cái vạc nằm yên trên yên ngựa, không hề nghiêng đổ. Con ngựa vàng phi vừa mau vừa ổn, lên lầu như chạy trên đất bằng. Hàn Bảo Câu lật người lên ngựa thò đầu vào vò uống một hớp rượu lớn, tay trái rung một cái ném cái vạc xuống sàn,hô hô cười lớn giật cương một cái, con hoàng mã theo cửa sổ phóng ra như thiên mã hành không, nhẹ nhàng vững chãi rơi xuống giữa đường. Hàn Bảo Câu nhảy khỏi lưng ngựa, cùng Chu Thông nắm tay nhau lên lầu. Khưu Xử Cơ nói:
- Giang Nam thất quái quả nhiên danh bất hư truyền! Người nào cũng võ công cao cường, bần đạo vô cùng bội phục! Nể mặt các vị, bần đạo không làm khó hòa thượng nữa, chỉ cần y giao hai người đàn bà đáng thương kia ra thì chuyện này kể như xong.
Kha Trấn Ác nói:
- Khưu đạo trưởng, đây chính là vì ngươi không phải. Tiêu Mộc đại sư đây thanh tu mấy mươi năm, lại là cao tăng đắc đạo, bọn ta vốn rất kính phục. Chùa Pháp Hoa cũng là cửa Phật đất thiền nổi tiếng ở phủ Gia Hưng, đời nào có chuyện gian dâm phụ nữ nhà lành?
Khưu Xử Cơ nói:
- Thiên hạ rộng lớn, thiếu gì bọn trộm danh lừa đời.
Hàn Bảo Câu tức giận nói:
- Nói thế là Khưu đạo trưởng không tin lời bọn ta chứ gì?
Khưu Xử Cơ đáp:
- Chẳng thà ta tin vào mắt mình.
Hàn Bảo Câu nói:
- Đạo trưởng muốn gì?
Y tuy thấp lùn, nhưng giọng nói vang dội, lên tiếng tự có khí thế oai mãnh. Khưu Xử Cơ nói:
- Chuyện này vốn không can dự gì tới bảy vị, nhưng bảy vị đã nhất định can thiệp, tất nhiên là cậy có võ nghệ hơn người. Bần đạo bất tài, chỉ còn cách so tài cao thấp với bảy vị, nếu không chống nổi thì xin theo để các vị tùy ý xử đoán.
Kha Trấn Ác nói:
- Đạo trưởng đã quyết ý như thế thì cứ vạch đường lối đi.
Khưu Xử Cơ thoáng trầm ngâm rồi nói:
- Ta cùng các vị không thù không oán, từ lâu cũng ngưỡng mộ Giang Nam thất quái là bậc anh hùng, vung đao động quyền sẽ không khỏi làm tổn thương hòa khí. Thôi thế này...
Rồi cao giọng gọi:
- Tiểu nhị, mang mười cái bát lớn lên đây!
Tiểu nhị vốn núp dưới lầu, lúc ấy thấy trên lầu yên ắng, nghe gọi vội vàng đưa một chồng bát lên lầu. Khưu Xử Cơ bảo y múc rượu trong vò đổ đầy mười bốn cái bát lớn xếp hàng trên bàn rồi nhìn Giang Nam thất quái nói:
- Bần đạo và các vị đấu tửu lượng. Tất cả các vị uống bảy bát, một mình bần đạo uống bảy bát, đến khi nào phân thắng phụ thì thôi. Cách này được không?
Hàn Bảo Câu và Trương A Sinh đều tửu lượng rất cao, đồng ý trước nhất. Kha Trấn Ác lại nói:
- Bọn ta lấy bảy địch một, nếu có thắng cũng là bất võ, đạo trưởng nên tìm cách khác.
Khưu Xử Cơ nói:
- Tại sao ngươi chắc là có thể thắng được ta?
Việt nữ kiếm Hàn Tiểu Oanh tuy là phụ nữ nhưng tính nết mười phần hào hiệp, lúc ấy cao giọng:
- Được trước tiên cứ so tửu lượng rồi sẽ nói. Ngươi coi thường bảy anh em bọn ta như thế thì tiểu muội người đầu tiên bước ra đây.
Nói xong nâng một bát rượu lên ừng ực uống một hơi cạn sạch. Bát rượu nàng uống quá gấp, nên trong khoảnh khắc Khuôn mặt trắng trẻo đã ửng hồng. Khưu Xử Cơ nói:
- Hàn cô nương quả thật là trượng phu trong đám phụ nữ. Mời mọi người...
Sáu người còn lại trong thất quái đều nâng bát lên uống. Khưu Xử Cơ uống cạn từng bát, trong khoảnh khắc liên tục uống cạn bảy bát, mỗi bát chỉ ực một tiếng, rượu từ miệng vào bụng không hề ngừng lại ở cổ họng. Tên tiểu nhị cao hứng luôn miệng khen hay, vội múc đầy rượu vào mười bốn bát, tám người lại uống cạn. Đến lượt thứ ba, Hàn Tiểu Oanh rốt lại tửu lượng yếu nhất, uống được nửa bát thì tay phải thoáng run lên. Trương A Sinh đỡ nửa bát rượu trong tay nàng, nói:
- Thất muội, ta uống giùm cô.
Hàn Tiểu Oanh nói:
- Đạo trưởng, như thế được không?
Khưu Xử Cơ nói:
- Được, ai uống cũng thế mà.
Lại qua một lượt nữa, Toàn Kim Phát cũng chịu không nổi bèn lui ra.
Thất quái thấy Khưu Xử Cơ uống liên tiếp hai mươi tám bát rượu mà sắc mặt không đổi, thần thái vẫn ung dung, người nào cũng phát hoảng. Hoàn Nhan Hồng Liệt bên cạnh nhìn thấy lại càng lè lười, nghĩ thầm:
- Tốt nhất là lão đạo này say mềm để bọn Giang Nam thất quái thừa cơ giết y cho xong.
Toàn Kim Phát nghĩ thầm bên mình chỉ còn năm người mà đều là tửu lượng rất cao, mỗi người có thể uống thêm ba bốn bát, chẳng lẽ bụng đối phương lại có thể chứa thêm hơn hai mươi bát nữa? Cho dù y tửu lượng quả thật không bờ thì sức chứa của bụng cũng có hạn, tính ra thì bên mình nắm chắc phần thắng, đang cao hứng chợt vô tình nhìn xuống ván lầu, chỉ thấy dưới hai chân Khưu Xử Cơ có một vũng nước, bất giác giật nảy mình ghé tai Chu Thông nói:
- Nhị ca, anh nhìn dưới chân lão đạo sĩ kìa.
Chu Thông vừa thấy hắn hạ giọng:
- Không xong, y dùng nội công đẩy rượu ra chân.
Toàn Kim Phát hạ giọng nói:
- Không sai, không ngờ nội công của y lại lợi hại tới mức thế, làm sao bây giờ?
Lại qua một vượt, dưới chân Khưu Xử Cơ toàn nước, như một dòng suối nhỏ từ ván lầu ròng ròng chảy xuống. Lúc ấy bọn Nam Hy Nhân, Hàn Bảo Cô cũng đều đã nhìn thấy, thấy y nội công tinh thâm như thế đều ngấm ngầm bội phục. Hàn Bảo Câu ném chén rượu xuống bàn, đã định nhận thua. Chu Thông đưa mắt nhìn y một cái rồi nói với Khưu Xử Cơ:
- Đạo trưởng nội công xuất thần nhập hóa, bọn ta vô cùng bội phục. Có điều bọn ta năm người đấu với đạo trưởng một người, rốt lại cũng là không công bằng.
Khưu Xử Cơ sửng sốt, nói:
- Chu nhị ca thấy nên làm sao?
Chu Thông cười nói:
- Chỉ huynh đệ một chọi một so tài với đạo trưởng thôi.
Câu ấy vừa buông ra, mọi người đều cảm thấy kỳ quái. Mắt thấy năm người đấu rượu với y đều tới chỗ cùng đường sắp thua, tại sao Chu Thông muốn một mình gánh vác? Nhưng sáu người đều biết vị huynh đệ này tuy ăn nói hoạt kê nhưng bụng đầy quỷ kế, hành sự thường cao thâm khôn lường, y nói thế ắt đã có cách, nên lúc ấy đều không nói gì. Khưu Xử Cơ khà khà cười nói:
- Giang Nam thất hiệp quả là rất hay muốn thắng. Thôi thế này, Chu nhị ca tiếp ta uống hết chỗ rượu trong vò, chỉ cần không phân thắng bại thì kể như bần đạo thua, được không?
Lúc bấy giờ rượu trong vò còn gần một nửa, khoảng mấy mươi bát lớn, e phải có cái bụng to như hai ông Phật Di Lặc trong chùa mới có thể uống hết. Nhưng Chu Thông không coi vào đâu, cười nói:
- Huynh đệ tửu lượng tuy không cao lắm nhưng năm xưa xuống chơi miền Nam cũng đã từng thắng được mấy con vật rất lợi hại, cạn chén thôi!
Tay phải y phe phẩy cái quạt rách, tay áo bên trái phất lên, vừa nói vừa uống. Khưu Xử Cơ từng bát từng bát uống cạn theo y, hỏi:
- Ai lợi hại thế?
Chu Thông nói:
- Lần ấy huynh đệ tới nước Thiên Trúc, vương tử Thiên Trúc dắt một con trâu ra đấu rượu với ta, kết quả rõ ràng bất phân thắng bại.
Khưu Xử Cơ biết y kể chuyện cười để mắng người liền phì một tiếng, nhưng thấy y giơ tay giẫm chân, ăn nói quàng xiên, nâng từng bát từng bát dốc vào miệng, tay chân không hề dính rượu, rõ ràng không phải dùng nội công ép ra, nhưng thấy bụng y cứ phình lên một khối lớn, chẳng lẽ bụng y quả có thể co giãn tùy ý, vô cùng kỳ quái. Lại nghe y nói:
- Huynh đệ năm trước tới nước Tiêm La, ồ, lần ấy mới rắc rối. Vua Tiêm La dắt một con voi lớn ra đấu rượu với ta, con vật ngu ngốc ấy uống hết bảy vò, ngươi nói ta uống được mấy vò?
Khưu Xử Cơ biết rõ y nói đùa, nhưng thấy y thần thái sinh động, nói rất có đầu có đuôi, bất giác thuận miệng hỏi một câu:
- Mấy vò vậy?
Chu Thông chợt làm mặt nghiêm, hạ giọng nghiêm trang nói:
- Chín vò!
Rồi chợt cao giọng nói:
- Uống mau đi, uống mau đi!
Chỉ thấy y múa tay giẫm chân, như say mà không phải say, như điên mà không phải điên, trong khoảnh khắc đã cùng Khưu Xử Cơ uống cạn chỗ rượu trong vò. Bọn Hàn Bảo Câu trước nay không biết y có tửu lượng lượng cao như thế, ai cũng vừa mừng vừa sợ. Khưu Xử Cơ giơ ngón tay cái lên, nói:
- Chu huynh quả là một bậc kỳ nhân, bần đạo xin bái phục!
Chu Thông cười nói:
- Đạo trưởng dùng nội công uống rượu, huynh đệ thì dùng ngoại công, mà là công phu ngoài thân thể, mời ngươi xem đây?
Nói xong hô hô cười rộ, đột nhiên vung tay một cái trong tay đã cầm một cái thùng gỗ khua một cái mùi rượu bốc lên sực nức, trong thùng chứa đầy một nửa là rượu ngon. Những người ở đó ai cũng võ công cao cường, ngoài Kha Trần Ác người nào cũng nhãn quang sắc bén nhưng đều không nhìn rõ cái thùng từ đâu xuất hiện, lại thấy bụng Chu Thông lúc ấy xẹp xuống bình thường, rõ ràng cái thùng gỗ vốn giắt sau vạt áo dài của y.
Giang Nam thất quái bật tiếng cười rộ, Khưu Xử Cơ thì đột nhiên biến sắc.
Nên biết Chu Thông giỏi nhất là việc trộm bắt chó, đào tường khoét vách nên có ngoại hiệu Diệu thủ thư sinh. Cách giấu thùng gỗ trong áo dài của y vẫn còn lưu truyền đến nay. Lúc các nhà ảo thuật biểu diễn tay không bước ra sân khấu, vung tay một cái, trong tay đã có một chậu cá vàng, lại vung tay một cái, trên sân khấu lại có một bát nước, có thể biến ra vài mươi bát nước trên sân khấu, bát nào cũng có một con cá vàng bơi lội, khiến người xem ai cũng trợn mắt há miệng khen ngợi không ngớt, tức là diệu thuật của môn này. Chu Thông lần thứ hai rơi xuống lầu đã lấy một cái thùng gỗ giấu sau áo dài, lúc uống rượu ăn nói quàng xiên, vung tay xòe quạt, cốt để làm phân tán ánh mắt của Khưu Xử Cơ. Lúc ảo thuật gia trổ tài biến hóa, dưới sự chú ý của hàng ngàn hàng vạn cặp mắt còn không để người ta thấy được chỗ sơ hở, lúc ấy Khưu Xử Cơ hoàn toàn không ngờ y sử dụng thủ pháp ấy thì càng không nhận ra rằng y dùng kỹ xảo, đem phần lớn rượu đổ cả vào cái thùng gỗ giấu sau vạt áo. Khưu Xử Cơ nói:
- Hừ, ngươi làm thế thì làm sao tính là uống rượu?
Chu Thông cười nói:
- Thế chẳng lẽ lại tính là ngươi uống rượu? Rượu ta uống thì ở trong thùng, rượu ngươi uống thì ở dưới đất, vậy thì có gì khác nhau đâu?
Y vừa nói vừa bước tới bước lui, chợt sơ ý đạp lên vũng rượu cạnh Khưu Xử Cơ, huỵch một tiếng, ngã dúi vào người Khưu Xử Cơ. Khưu Xử Cơ tiện tay đỡ y một cái, Chu Thông lùi lại phía sau, quay đi một vòng, kêu lên:
- Thơ hay, thơ hay!
... Từ cổ Trung thu... nguyệt rất tình,
Đêm khuya mát mẻ... gió trong lành.
Một trời... tinh tú mờ Ngân Hán.
Bốn bể ngư long... vượt thủy tinh... !
Hắn dài giọng ngâm nga ầm lên. Khưu Xử Cơ sừng sốt nghĩ thầm:
- Đây là bài thơ Đường luật tả cảnh Trung thu năm ngoái mình chưa làm xong, vẫn giữ trong người để nghĩ thêm bốn câu sau, chưa rừng đưa ai xem, tại sao y biết được?
Bèn cho tay vào bọc mò một cái thì trang giấy chép nửa bài thơ Đường quả không biết đã đi đàng nào. Chu Thông cười khì khì mở trang giấy chép bài thơ ra đặt lên bàn, cười nói:
- Không ngờ đạo trưởng võ công đã cái thế mà văn tài càng cao diệu, bội phục, bội phục.
Nguyên là mới rồi y cố ý trượt ngã một cái đã thi triển tuyệt kỹ Diệu thủ không không móc túi Khưu Xử Cơ lấy được bài thơ. Khưu Xử Cơ nghĩ thầm:
- Mới rồi y thò tay vào túi mình mà mình tuyệt nhiên không biết gì, nếu không ăn cắp bài thơ mà là dùng chủy thủ đâm mình một đao thì giờ này mình đâu còn tính mạng? Rõ ràng là y thủ hạ lưu tình.
Nghĩ tới đó trong lòng lập tức bình tĩnh lại, nói:
- Chu nhị hiệp đã bồi tiếp bần đạo uống sạch vò rượu, bần đạo nói ra là giữ tín, xin nhận thua. Cuộc gặp gỡ ở Túy Tiên lâu hôm nay là Khưu Xử Cơ thua dưới tay Giang Nam thất hiệp.
Giang Nam thất quái đồng thanh cười nói:
- Không dám, không dám. Đây là trò đùa chẳng phải là thật.
Chu Thông lại nói:
- Ðạo trưởng nội công tinh thâm, chúng tôi không sao bằng được.
Khưu Xử Cơ nói:
- Bần đạo tuy nhận thua, nhưng hai người quả phụ của hai người bạn để lại thì không thể không cứu.
Kế giơ tay làm lễ rồi nhấc cái vạc lên nói:
- Bần đạo sẽ tới chùa Pháp Hoa đòi người.
Kha Trấn Ác tức giận nói:
- Ngươi đã nhận thua, tại sao còn quấy rầy Tiêu Mộc đại sư?
Khưu Xử Cơ nói:
- Phù nguy giải nạn không liên quan gì tới việc thắng thua. Kha đại hiệp, nếu bạn của ngươi bất hạnh gặp nạn, vợ góa bị người ta khinh khi hà hiếp thì ngươi có cứu không?
Nói tới đó đột nhiên biến sắc, kêu lên:
- Lũ khốn giỏi lắm, còn hẹn người à, cho dù là thiên quân vạn mã thì đạo gia các ngươi cũng bất chấp tính mạng, cũng không vì thế mà thôi đâu.
Trương A Sinh nói:
- Có bảy anh em bọn ta, cần gì hẹn thêm người khác?
Kha Trấn Ác cũng đã sớm nghe thấy có mấy chục người chạy về phía tửu lâu, còn nghe cả tiếng binh khí cung tên của họ va vào nhau, lập tức đứng lên quát:
- Mọi người chuẩn bị, có người lạ.
Bọn Trương A Sinh cầm binh khí lên, chỉ nghe tiếng chân rầm rập lên cầu thang, mấy chục người kéo lên lầu. Mọi người quay nhìn thấy mấy chục người kia đều ăn mặc theo lối quân sĩ nước Kim. Khưu Xử Cơ vốn kính trọng Giang Nam thất quái, chỉ nghĩ họ nhất thời bị hòa thượng Tiêu Mộc lừa dối nên trong lời nói việc làm thủy chung vẫn còn chừa chỗ để lui, lúc ấy chợt thấy quân Kim sấn lên lầu, vô cùng tức giận, quát lớn:
- Tiêu Mộc hòa thượng, Giang Nam thất quái rõ ràng các ngươi cấu kết với giặc Kim, còn mặt mũi nào xưng là hiệp nghĩa nữa?
Hàn Bảo Câu tức giận nói:
- Ai hẹn quân Kim tới?
Toán quân Kim kia chính là tùy tùng của Hoàn Nhan Hồng Liệt. Họ thấy vương gia ra ngoài không về, không ai yên lòng liền theo đường đi tìm nghe nói trên Túy Tiên lâu có nhiều người hung ác tà môn, sợ vương gia gặp nguy hiểm nên vội vàng sấn vào. Khưu Xử Cơ hừ một tiếng, nói:
- Giỏi lắm, giỏi lắm? Thứ lỗi cho bần đạo không bồi tiếp được! Chuyện này giữa chúng ta chưa xong đâu!
Rồi cầm cái vạc chân bước ra cửa cầu thang.
Kha Trấn Ác đứng lên gọi:
- Khưu đạo trưởng ngươi đừng hiểu lầm.
Khưu Xử Cơ vừa đi vừa nói:
- Lầm à? Các ngươi là anh hùng hảo hán, sao lại hẹn quân Kim tới giúp đỡ?
Kha Trấn Ác nói:
- Bọn ta không có hẹn.
Khưu Xử Cơ nói:
- Ta chưa mù đâu!
Kha Trấn Ác bị mù, bình sinh rất ghét người nào mỉa mai y tật nguyền, bèn dằn thiết trượng một cái bước lên quát:
- Mù thì sao?
Khưu Xử Cơ không đáp, tay trái vung một cái, chát một chưởng đánh giữa đỉnh đầu một tên quân Kim. Tên ấy không kịp kêu một tiếng, óc bắn tung tóe chết ngay tại chỗ. Khưu Xử Cơ nói:
- Thì thế này này!
Rồi phất tay áo một cái đi thẳng xuống lầu. Đám quân Kim thấy đồng bạn bị chết quát tháo ầm lên, đã có mấy người nhấc mâu đâm vào hậu tâm Khưu Xử Cơ. Nhưng y không hề quay đầu, dường như sau lưng có mắt, vung tay nhất nhất phát lạc. Đám quân Kim đang định xông xuống, Hoàn Nhan Hồng Liệt vội bước ra cản lại rồi quay qua Kha Trấn Ác nói:
- Tên ác đạo ấy vô pháp vô thiên, mời các vị qua đây cùng uống một chén, bàn cách đối phó với y nên chăng?
Kha Trấn Ác nghe giọng y quát tháo quân sĩ biết y là người đứng đầu đám quân Kim, bèn quát:
- Con mẹ mày, tránh ra!
Hoàn Nhan Hồng Liệt sửng sốt, Hàn Bảo Câu nói:
- Đại ca của ta bảo ngươi tránh ra?
Rồi đưa vai phải huých vào sườn trái y một cái, Hoàn Nhan Hồng Liệt lảo đảo lui lại mấy bước. Giang Nam thất quái và hòa thượng Tiêu Mộc cả bọn kéo xuống lầu. Chu Thông đi sau cùng, lúc đi qua Hoàn Nhan Hồng Liệt lại giơ quạt đập vào vai y một cái, cười nói:
- Cô gái ngươi mang theo là mua được phải không? Bán cho ta nhé? Ha ha, ha ha...
Nói xong bước mau xuống lầu. Chu Thông trước đây tuy không biết lai lịch của Hoàn Nhan Hồng Liệt, nhưng lúc trong khách điếm thấy cung cách y đối xử với Bao Tích Nhược đã biết hai người không phải vợ chồng, lại nghe y khoe khoang giàu có bèn trộm cắp hết tiền bạc của y để trừng phạt qua loa. Lúc ấy đã biết y là kẻ đứng đầu quân Kim, nếu không lấy vàng bạc của y thì còn đạo lý gì nữa? Hoàn Nhan Hồng Liệt đưa tay vào bọc mò một cái, mấy đỉnh vàng bạc mang theo quả nhiên lại đều không cánh mà bay. Y nghĩ đám người này ai cũng y công kinh người, việc mời người béo lùn về làm Giáo đầu mã thuật cũng khỏi mở miệng, nếu để họ phát giác nàng Bao thị đang ở chỗ mình thì quả là đại học may mà vừa rồi việc Khưu Xử Cơ hiểu lầm Giang Nam thất quái chưa được giải thích rõ ràng, nếu không chạy mau thì ngay cái mạng mình cũng phải chôn vùi ở đây Lúc ấy vội vàng trở về khách điếm, đưa Bao Tích Nhược ngày đêm lên phía Bắc, trở về Yên Kinh, quốc đô nước Kim.
hết: Hồi 2(a), xem tiếp: Hồi 2(b)
Mục lục Anh hùng xạ điêu
Nhan Liệt bước ra khỏi phòng, chỉ thấy giữa lối đi có một văn sĩ trung niên mang hài da, lẹp kẹp lẹp kẹp thành tiếng nghênh ngang bước tới t...
Anh hùng xạ điêu - Hồi 2(a): Giang nam thất quái
About author: Unknown
Cress arugula peanut tigernut wattle seed kombu parsnip. Lotus root mung bean arugula tigernut horseradish endive yarrow gourd. Radicchio cress avocado garlic quandong collard greens.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét: