Âu Dương Phong lạnh lùng nói: - Tới sớm thì Tỷ thí sớm, tới muộn thì tỷ thí muộn. Lão ăn mày, hôm nay ngươi tỷ thí với ta là để phân thắng p...

Anh hùng xạ điêu - Hồi 40(a): Hoa sơn luận kiếm

Âu Dương Phong lạnh lùng nói:
- Tới sớm thì Tỷ thí sớm, tới muộn thì tỷ thí muộn. Lão ăn mày, hôm nay ngươi tỷ thí với ta là để phân thắng phụ hay quyết sống chết?
Hồng Thất công nói:
- Vừa phân thắng phụ vừa quyết sống chết, ngươi ra tay không cần dung tình.
Âu Dương Phong nói:

- Tốt lắm!
Tay trái y vốn để sau lưng, đột nhiên vung ra, trong tay đã cầm xà trượng, dằn mạnh cán trượng xuống mặt đá một cái, nói:
- Ở đây hay là đổi chỗ khác?
Hồng Thất công chưa trả lời, Hoàng Dung đã nói chen vào:
- Tỷ võ ở Hoa sơn tỷ võ không hay, cứ xuống thuyền mà tỷ thí.
Hồng Thất công sửng sốt hỏi:
- Để làm gì?
Hoàng Dung nói:
- Để Âu Dương tiên sinh lấy oán báo ơn, đánh lén sau lưng lần nữa Hồng Thất công hô hô cười rộ, nói:
- Mắc lừa một lần thì học khôn một ít, ngươi đừng hy vọng lão khiếu hóa ta tha cho lần nữa.
Âu Dương Phong nghe Hoàng Dung lên tiếng mỉa mai lại hoàn toàn không đổi sắc mặt, hai chân khẽ cong lại, đưa chiếc trượng qua tay phải, chưởng trái từ từ vận kình lực Cáp mô công lên.
Hoàng Dung đưa Đả cẩu bổng cho Hồng Thất công nói:
- Sư phụ, Đả cẩu bổng thêm Cửu âm thần công, động thủ với lão gian tặc này không cần nói chuyện nhân nghĩa đạo đức gì cả.
Hồng Thất công nghĩ thầm:
- Chỉ bằng vào võ công vốn có của mình mà muốn thắng y vốn rất không dễ, nhưng lúc Lão Độc vật tỷ thí với Hoàng lão tà mà đã đánh nhau tới mức gân cốt rã rời thì không thể chống Hoàng lão tà được Liền gật gật đầu cầm ngọn Đả cẩu bổng, một chiêu Đả thảo kinh xà bên trái, một chiêu Bát thảo tầm xà bên phải chia ra đánh vào hai bên.
Âu Dương Phong giao thủ với y mấy lần vẫn chưa thấy y sử dụng Đả cẩu bổng pháp, hôm ấy trên chiếc thuyền cháy liều mạng đánh nhau, tình thế khẩn cấp mà Hồng Thất công cũng chưa từng sử dụng. Âu Dương Phong từng thấy Hoàng Dung sử dụng bổng pháp này chiêu số tinh kỳ đã không dám coi thường, lúc ấy thấy Hồng Thất công đánh ra hai chiêu, tiếng bổng rít gió, quả nhiên không phải tầm thường. Lúc ấy rung xà trượng đỡ tả gạt hữu, đánh thẳng vào trung cung địch nhân. Xà trượng của y đã rơi mất hai lần, trong tay đang cầm là chiếc thứ ba, hình đầu người trên trượng lại càng ngụy dị đáng sợ, chỉ là hai con rắn tuy độc tính không khác nhưng thuần dưỡng chưa lâu, lúc lâm địch không được linh động thuần thục như hai con đầu tiên.
Hồng Thất công hôm trước bị quái xà của y cắn vào lưng, lại bị y đập một chưởng suýt mất mạng, dưỡng thương gần hai năm nay mới hồi phục. Đó là trận đại bại suốt đời y chưa từng gặp, cũng là mối nguy hiểm trong đời chưa từng gặp, mối thù này há lại không trả? Lúc ấy vận bổng rít gió, hăng hái tấn công.
Hai người lần đầu luận kiếm ở Hoa sơn là tranh nhau danh tiếng và Cửu âm chân kinh, lần thứ hai qua chiêu ở đảo Đào Hoa là vì hôn sự của Quách Tĩnh và Âu Dương Khắc, đó đều là chỉ quyết thắng phụ chứ không quan hệ tới việc sống chết. Lần thứ ba đánh nhau trên biển, sống chết chỉ còn cách một sợi tơ nhưng Hồng Thất công ra tay vẫn còn nhường nhịn, lần ác chiến thứ tư này mới đúng là dùng hết toàn lực không chút dung tình. Hai người đều biết đối phương tuổi tác tuy tăng nhưng võ công càng lợi hại hơn trước, chỉ cần mình hơi sơ xuất, trúng phải một chiêu nửa thức của đối phương thì khó tránh khỏi mất mạng tại đương trường.
Hai người qua lại giao đấu hơn hai trăm chiêu, đột nhiên ánh trăng mất đi, sắc trời chuyển thành tối om. Đó là cảnh tối tăm trước khi trời rạng sáng, trong chớp mắt sẽ lập tức sáng lên. Hai người đều sợ trong đêm tối trúng phải độc thủ của đối phương, chỉ giữ vững môn hộ, không dám tấn công. Quách Tĩnh và Hoàng Dung không kìm được lo lắng, bước lên vài bước, nếu Hồng Thất công có chút sơ sót nào sẽ lập tức ra tay giúp đỡ. Quách Tĩnh mắt nhìn hai người ác đấu, nhưng trong lòng thì ý nghĩ dâng trào:
- Hai người này đều là cao thủ hạng nhất trên đời nhưng một người thì hành hiệp trượng nghĩa, một người thì cậy mạnh làm ác, đủ thấy bản thân võ công vốn không chia thiện ác, toàn là do người dùng. Làm việc thiện thì võ công càng mạnh càng tốt, làm điều xấu thì võ công càng mạnh càng xấu.
Đến cuối cùng sắc trời rối đen, chiêu thức của hai người đã không còn nhìn rõ, nhưng nghe tiếng binh khí rít gió và tiếng quát tháo giao đấu không kìm được tim đập thình thịch, nghĩ thầm:
- Sư phụ vì vận công trị thương, lỡ mất hai năm luyện tập.
Cao thủ thì công lực vốn không chênh lệch nhau bao nhiêu, mà một tiến một thoái như thế đừng nói là vì thế mà thua vào tay Âu Dương Phong. Nếu là như thế, lúc đầu quả thật không nên tha y ba lần.
Y lại nhớ tới lời Khưu Xứ Cơ giải thích hai chữ Tín nghĩa, phải phân biệt rạch ròi đại tín đại nghĩa với tiểu tín tiểu nghĩa, nếu vì để giữ trọn điều tín nghĩa nhỏ mọn cho mình mà làm hỏng việc lớn, thì tính ra cũng không thể gọi là có tín nghĩa. Nghĩ tới chỗ đó, máu nóng tràn lên, nghĩ thầm:
- Tuy sư phụ và y có nói rõ là đơn đả độc đấu, nhưng nếu y hại sư phụ, từ đây hoành hành trong thiên hạ thì không biết còn có bao nhiêu người tốt sẽ phải chết dưới tay y. Trước đây mình không hiểu rõ ý nghĩa thật sự của hai chữ Tín nghĩa, đến nỗi làm không ít chuyện hồ đồ.
Lúc ấy tâm ý đã quyết, song chưởng cùng giơ lên, đang định nhảy vào giúp đỡ.
Chợt nghe Hoàng Dung kêu lên:
- Âu Dương Phong, Tĩnh ca ca của ta từng kích chưởng hẹn ước với ngươi, tha ngươi ba lần không giết, nào ngờ ngươi vẫn cậy mạnh hà hiếp ta. Ngươi nói không giữ lời, còn không bằng một kẻ vô danh tiểu tốt trong võ lâm, thì còn mặt mũi nào mà tranh giành danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công?
Âu Dương Phong nhất sinh làm không biết bao nhiêu điều ác, nhưng nói ra thì thủy chung một là một, hai là hai, chưa bao giờ hối hận, bình sinh cũng luôn tự phụ về điều đó, y quyết không tới nỗi trái ước cưỡng bách Hoàng Dung lúc ấy đang cùng Hồng Thất công giao đấu, chợt nghe nàng nói tới chuyện ấy bất giác tai nóng bừng, trong lòng rối loạn, ra trượng chậm lại, suýt nữa bị Đả cẩu bổng điểm trúng.
Hoàng Dung lại kêu lên:
- Ngươi có hiệu là Tây độc, hành sự gian trá vốn cũng không cần phải nói, nhưng lại bắt một gã tiểu bối hậu sinh tha cho ba lần không giết thì đã mất cả mặt mũi rồi, mà còn nuốt lời với hậu bối, đúng là khiến hảo hán trên giang hồ chê cười. Âu Dương Phong ơi Âu Dương Phong, có một chuyện mà người trong khắp thiên hạ không ai bằng lão nhân gia người, đó là mặt dày thiên hạ đệ nhất!
Âu Dương Phong cả giận, nhưng lập tức biết ngay đây là quỷ kế của Hoàng Dung, có ý khích cho mình tức giận xấu hổ, chỉ cần nội công vận chuyển hơi không thuần nhất sẽ lập tức thua dưới tay Hồng Thất công, lúc ấy bèn làm như không nghe không thấy gì. Nào ngờ Hoàng Dung càng chửi càng ngoa, trong võ lâm có rất nhiều chuyện xấu xa chẳng liên hệ gì với y cũng đổ cả lên đầu y. Nàng nói bừa bãi đủ chuyện một hồi, tựa hồ khắp dưới gầm trời này chỉ có một mình y là kẻ xấu, hàng ngàn hàng vạn tội ác trên đời đều do một mình y làm ra. Nếu nói y làm những việc xấu xa tàn ác thì Âu Dương Phong vốn chẳng hề để ý, nhưng Hoàng Dung lại mấy lần nói y làm những việc xấu xa hạ lưu trong giang hồ, nói thấy y năn nỉ Linh Trí thượng nhân, lại năn nỉ sa Thông Thiên làm “Ông chú”, lạy Bành Liên Hổ làm “Cha nuôi” để xin một bí phương thuốc độc, đủ chuyện hạ lưu vô sỉ, xấu xa bậy bạ, nói từng nghe có lần y tự tiến cứ xin làm đội trương thân binh cho Hoàn Nhan Hồng Liệt để được hàng đêm canh gác Triệu vương phủ. Tới như việc Quách Tĩnh ba lần tha y ở Tây Vực thì kéo y trong cột băng ra thế nào, lại thêm mắm dặm muối khiến y không sao chịu nổi. Lúc đầu Âu Dương Phong còn nhịn được, sau cùng nghe nàng nói tới mức quá đáng, nhịn không được cãi lại mấy câu. Không ngờ Hoàng Dung đang muốn khích y đấu khẩu với mình, lại càng ăn nói bừa bãi. Cứ thế một hồi, Âu Dương Phong quyền cước binh khí thì ác đấu với Hồng Thất công, miệng thì gây gỗ với Hoàng Dung, nói tới mức hao hơi kiệt lực, dùng sức cãi nhau với Hoàng Dung còn hơn cả dùng sức đánh nhau với Hồng Thất công. Lại qua một lúc, Âu Dương Phong tâm trí dần dần cảm thấy không chi trì được, nghĩ thầm:
- Nếu mình không sử dụng công phu trong Cửu âm chân kinh thì nhất định khó mà thủ thắng.
Y tuy chưa từng theo lời Hoàng Dung nói mà chuyển vận kinh mạch toàn thân đi ngược, nhưng tu tập nửa năm, dựa vào võ học uyên thâm, nội công thâm hậu cũng đã có chút thành tựu, lúc ấy xà trượng vung lên, chợt ra quái chiêu. Hồng Thất công giật nảy mình, ngưng thần tiếp chiến.
Hoàng Dung kêu lên:
- Nguyên tư anh nhi, ba ba tây lạc tấn tuyết long văn binh.
Âu Dương Phong sửng sốt:
- Câu này có ý gì?
Y nào biết Hoàng Dung toàn là buộc miệng nói bừa, khua môi múa lười, đem một tràng âm thanh không có ý nghĩa gì nói bừa ra. Chỉ là giọng điệu của nàng biến hóa đa đoan, có lúc như phẫn nộ quát tháo, có lúc như thành khẩn khuyên răn, lúc như hoảng sợ than thở, lúc như mừng rỡ ca ngợi, đột nhiên nàng lại dùng giọng điệu truy vấn kêu lên mấy tiếng liên tiếp, rõ ràng là đang hỏi vặn rất gấp Âu Dương Phong tuy muốn không đếm xỉa gì tới, nhưng không tự chủ được kêu lên:
- Ngươi nói gì thế?
Hoàng Dung giả tiếng Phạn trả lời mấy câu. Âu Dương Phong ngơ ngác không hiểu, kiệt lực tìm trong kinh văn mà Quách Tĩnh viết cho, nhất thời những thanh âm, hình dáng, chiêu số, bí quyết hỗn loạn không có chương pháp gì ùn ùn hiện ra trong đầu, chỉ thấy trời đất xoay chuyển, lại càng không biết mình ở đâu Hồng Thất công đột nhiên thấy trượng pháp của y lộ ra chỗ sơ hở rất lớn, quát lên:
- Này!
Một bổng gõ vào thiên linh cái của y.
Một bổng ấy kình lực tới mức nào, Âu Dương Phong trong đầu vốn đã rối loạn, bị cái gõ ấy lại càng hoa mắt váng đầu, không biết nói gì kêu lớn một tiếng, cắp ngược xà trượng quay người bỏ chạy, Quách Tĩnh kêu:
- Chạy đi đâu?
Rồi tung người đuổi theo, Âu Dương Phong đột nhiên nhảy bật lên, lộn nhào ba vòng trên không, trong chớp mắt lăn bảy tám vòng sau sườn núi, không biết chạy đi đâu. Hồng Thất công, Quách Tĩnh, Hoàng Dung ba người nhìn nhau ngạc nhiên, hoảng sợ phá ra cười.
Hồng Thất công thở dài nói:
- Dung nhi, hôm nay đánh bại Lão Độc vật thì công lao của ngươi rất lớn. Có điều thầy trò chúng ta liên thủ lấy hai chọi một, không khỏi có chỗ thắng cũng bất võ.
Hoàng Dung cười nói:
- Sư phụ, công phu này không phải là người dạy sao?
Hồng Thất công cười nói:
- Công phu của ngươi là trời sinh. Có lão già ranh mãnh khôn ngoan như cha ngươi mới sinh ra được đứa con gái ranh mãnh khôn ngoan như ngươi.
Chợt nghe sau núi có người kêu lên:
- Giỏi lắm, nói xấu người ta sau lưng, lão ăn mày, ngươi có biết thẹn không đấy?
Hoàng Dung kêu lớn:
- Cha?
Rồi nhảy bật lên chạy ra. Lúc ấy mặt trời vừa mọc, dưới ánh nắng sớm một người mắc áo dài màu xanh thong thả bước ra, chính là đảo chủ Đào Hoa Đông tà Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dung sấn lên trước, hai cha con ôm chầm lấy nhau. Hoàng Dược Sư thấy con gái không còn có vẻ trẻ con, đã hoàn toàn trở thành một thiếu nữ, trông giống hệt người vợ đã mất, trong lòng vừa vui mừng vừa thương cảm.
Hồng Thất công nói:
- Hoàng lão tà, trên đảo Đào Hoa ta từng nói rằng con gái ngươi thông minh lanh lợi, quỷ kế đa đoan, chỉ có người khác mắc mưu y thị, chứ y thị quyết không chịu thua ai, bảo ngươi không cần lo lắng. Ngươi nói đi, lời lão khiếu hóa có chỗ nào sai không?
Hoàng Dược Sư cười khẽ một tiếng, kéo tay con gái bước tới nói:
- Chúc mừng ngươi đánh bại Lão Độc vật. Người này thất bại, cũng đỡ được một mối lo cho cả ngươi và ta.
Hồng Thất công nói:
- Anh hùng trong thiên hạ chỉ có sứ quân và lão khiếu hóa mà thôi. Ta thấy con gái ngươi, đám sâu bọ trong bụng lại cắn bừa nhảy bậy, nước dãi lại chảy ra. Chúng ta cứ sảng khoái động thủ ngay, ngươi làm thiên hạ đệ nhất cũng được, ta làm thiên hạ đệ nhất cũng được, ta chỉ chờ được ăn thức ăn ngon của Dung nhi nấu thôi.
Hoàng Dung cười nói:
- Không, nếu người thua thì con mới nấu thức ăn cho người ăn.
Hồng Thất công nói:
- Phì, không sợ xấu hổ, ngươi muốn đè nén ta phải không?
Hoàng Dược Sư nói:
- Lão khiếu hóa, sau khi ngươi bị thương đã lỡ mất hai năm luyện tập, e hiện đã không phải là đối thủ của ta. Dung nhi, bất kể ai thắng ai bại ngươi cũng phải nấu thức ăn kính mời sư phụ.
Hồng Thất công nói:
- Đúng đấy, như thế mới là lời nói của bậc đại tôn sư, đường đường đảo chủ đảo Đào Hoa, chứ như con nha đầu này thì còn nhỏ nhen lắm. Chúng ta cũng đừng chờ tới chính ngọ hay không, lại đây?
Nói xong giơ trúc bổng ra định xông lên động thủ.
Hoàng Dược Sư lắc đầu nói:
- Ngươi mới đánh nhau hồi lâu với Lão Độc vật, tuy không thể nói là gân cốt rã rời nhưng cũng đã mệt mỏi mất một lúc. Hoàng mỗ lại có thể chiếm tiện nghi sao? Chúng ta cứ chờ tới chính ngọ sẽ đấu, ngươi cứ dưỡng sức đi.
Hồng Thất công tuy biết y nói có lý nhưng không chịu chờ đợi, cứ nhất định đòi tỷ võ lập tức. Hoàng Dược Sư ngồi xuống tảng đá, không nhìn ngó gì tới y.
Hoàng Dung thấy hai người tranh cãi không thôi, bèn nói:
- Cha, sư phụ, con có một cách cho hai người có thể lập tức tỷ võ, mà cha cũng không chiếm tiện nghi.
Hồng Thất công và Hoàng Dược Sư cùng nói:
- Hay đấy, cách gì vậy?
Hoàng Dung nói:
- Hai người là bạn già lâu năm, bất kể ai thắng ai bại cũng làm tổn thương hòa khí. Nhưng lần luận kiếm ở Hoa sơn hôm nay, lại thành cái thế phải phân thắng bại, có đúng không?
Hồng Hoàng hai người vốn cũng đã nghĩ tới chuyện đó, lúc ấy nghe nàng nói tới, tựa hồ đã có một cách hay trọn vẹn đôi bề, đã có thể lập tức động thủ, lại có thể không để Hoàng Dược Sư chiếm tiện nghi, vả lại còn khiến hai nhà không bị tổn thương hòa khí, cùng hỏi:
- Ngươi có chủ ý gì vậy?
Hoàng Dung nói:
- Là thế này: Cha ra chiêu với Tĩnh ca ca trước, xem tới chiêu thứ mấy thì đánh bại y. Sau đó sư phụ lại qua chiêu với Tĩnh ca ca. Nếu cha dùng chín mươi chín chiêu để thủ thắng, mà sư phụ dùng một trăm chiêu, thì là cha thắng. Nếu sư phụ chỉ dùng chín mươi tám chiêu thì sư phụ thắng.
Hồng Thất công cười nói:
- Hay lắm, hay lắm!
Hoàng Dung nói:
- Tĩnh ca ca tỷ võ với cha trước, hai người tinh lực đều sung mãn, đến khi sư phụ tỷ võ thì hai người cũng đều đã giao đấu một trận, há không phải là rất công bằng sao?
Hoàng Dược Sư gật đầu nói:
- Cách này quả không kém. Tĩnh nhi, lại đây, ngươi có dùng binh khí không?
Quách Tĩnh nói:
- Không!
Ðang định bước tới Hoàng Dung lại nói:
- Khoan đã còn có một chuyện phải nói rõ. Nếu hai vị tiền bối mà trong vòng ba trăm chiêu đều không đánh bại được Tĩnh ca ca, thế thì làm sao?
Hồng Thất công hô hô cười rộ, nói:
- Hoàng lão tà, lúc đầu ta còn khen ngươi sinh được đứa con gái xinh đẹp này, chỉ tận tâm kiệt lực giúp đỡ cho cha, hà, nào ngờ đàn bà hướng ra ngoài, đó quả thật là lời chí lý. Y thị chỉ dốc lòng muốn thằng tiểu tử ngốc này đạt được danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công thôi!
Hoàng Dược Sư tính tình quái dị hẹp hòi nhưng rất thương yêu con gái, nghĩ thầm:
- Mình thành toàn tâm nguyện cho nó một lần cũng được.
Lúc ấy bèn nói:
- Lời của Dung nhi cũng đúng đấy. Hai lão già chúng ta nếu không đánh bại được Tĩnh nhi trong vòng ba trăm chiêu, thì còn mặt mũi nào mà làm thiên hạ đệ nhất võ công?
Rồi xoay chuyển ý nghĩ nghĩ thầm:
- Mình vốn có thể cố ý nhường nhịn, chi y đón đỡ được ba trăm chiêu, nhưng lão khiếu hóa lại không chịu nhường, ắt trong ba trăm chiêu có thể đánh bại y. Vậy thì mình không phải là nhường Tĩnh nhi, mà là nhường lão khiếu hóa nhất thời trầm ngâm không quyết.
Hồng Thất công đẩy vào lưng Quách Tĩnh một cái nói:
- Động thủ mau đi, còn chờ gì nữa?
Quách Tĩnh loạng choạng một cái, xông tới trước mặt Hoàng Dược Sư. Hoàng Dược Sư nghĩ thầm:
- Tốt, ta cứ thử công phu của y trước. Rồi sẽ quyết định.
Chưởng trái lật ra, vỗ chếch tới đầu vai y, kêu lên:
- Chiêu thứ nhất.
Đang lúc Hoàng Dược Sư còn chưa quyết, Quách Tĩnh trong lòng cũng không định được chủ ý:
- Mình quyết không thể chiếm được danh hiệu thiên hạ đệ nhất, nhưng nên nhường cho đảo chủ đắc thắng hay là nhường cho sư phụ thắng?
Đang lúc ngần ngừ, Hoàng Dược Sư đã vung chưởng đánh ra. Y giơ tay phải lên đỡ gạt, thân hình loạng choạng một cái, suýt ngã, nghĩ thầm:
- Mình thật hồ đồ, còn nghĩ nhường nhịn cái gì nữa? Mình dùng hết toàn lực cũng quyết chống không được ba trăm chiêu.
Nhìn thấy chiêu thứ hai của Hoàng Dược Sư đánh tới, lúc ấy ngưng thần đón đỡ, lúc ấy tâm ý đã quyết, cứ mặc kệ hai người dùng chân công phu đánh thắng mình, ai mau ai chậm là do họ tự quyết, chứ mình tuyệt nhiên không hề thiên vị bên nào.
Vừa qua vài chiêu Hoàng Dược Sư vô cùng kinh ngạc: Võ công của thằng tiểu tử ngốc này làm sao lại luyện được tới mức ấy? Nếu mình chỉ hơi nhường nhịn, thì đừng nói là bị y đón đỡ hơn ba trăm chiêu, chỉ sợ còn thua dưới tay y nữa.
Cao thủ tỷ võ, quả thật không thể nhường nhịn nửa phần. Hoàng Dược sự lúc đầu xuất thủ chỉ dùng bảy phần kình lực, nào ngờ bị Quách Tĩnh dốc toàn lực tấn công, lại bị rơi vào thế hạ phong. Y trong lòng hốt hoảng, vội triển khai Lạc anh thần kiếm chưởng pháp, thân hình lãng đãng, ra sức giành lại tiên cơ.
Nhưng công lực của Quách Tĩnh quả thật đã khác hẳn ngày trước, Hoàng Dược Sư đổi dùng mười mấy loại chưởng pháp nhưng thủy chung vẫn không thể cướp được tiên cơ, đánh được hơn một trăm chiêu, y thi triển chiêu thức kỳ lạ, Quách Tĩnh không ngờ y lại dùng kế, suýt nữa bị chân trái y đá trúng, lùi lại hai bước, lúc ấy trở thành thế ngang sức. Hoàng Dược Sư thở ra một hơi, kêu thầm:
- Xấu hổ thật?
Muốn thừa cơ chiếm thượng phong, không ngờ Quách Tĩnh giữ gìn môn hộ rất nghiêm cẩn, bất kể y tấn công như sóng to gió dữ, thủy chung vẫn không cần có công chỉ cần không có tội, quyền cước lại càng không có nửa chút sơ hở. Tai nghe con gái đếm:
- Hai trăm lẻ ba, hai trăm lẻ bốn.
Hoàng Dược Sư vô cùng sốt ruột:
- Lão thiêu hóa xuất thủ mãnh liệt, nếu trong một trăm chiêu đánh bại Tĩnh nhi, thì mình còn mặt mũi nào nữa. Chiêu số chợt thay đổi, chưởng ảnh trùng trùng, ra tay vô cùng mau lẹ.
Lần này Quách Tĩnh lập tức rơi vào thế hạ phong, chỉ cảm thấy hơi thở khó khăn, như có một tòa núi lớn đè lên người mình, nhìn thấy mắt nảy đom đóm, dần dần không chống đỡ nổi. Hoàng Dược Sư ra tay càng nhanh, thế công mau lẹ, Hoàng Dung càng đếm mau hơn. Quách Tĩnh môi khô lưỡi đắng, tay chân nhũn ra, càng lúc càng thấy khó chống đỡ, chỉ đành dựa vào sự kiên nghị cố sức đón đỡ, đang lúc nguy cấp chợt nghe Hoàng Dung kêu lớn một tiếng”Ba trăm Hoàng Dược Sư biến hẳn sắc mặt, nhảy lùi ra ngoài.
Lúc ấy Quách Tĩnh đã bị ép tới mức đầu váng mắt hoa, thân hình không tự chủ được, lùi mau về bên trái, kế xoay mười mấy vòng, nhìn thấy trời xoay đất chuyển, đang muốn ngã vật ra, lúc nguy cấp chân trái dùng công phu Thiên cân trụy, định kìm chế thân hình. Nhưng hậu kình trong nội công của Hoàng Dược Sư rất lớn, người tuy đã lui ra nhưng dư thế của quyền chiêu chưa giảm, Quách Tĩnh đứng không vững đành khom lưng cúi đầu, tay trái dùng lực phát kình xuống đất, mượn kình lực mãnh liệt của Hàng long thập bát chưởng xoay về bên trái mười mấy vòng, trong đầu mới cảm thấy sáng suốt, ngẩn ra một lúc rồi nói với Hoàng Dược Sư:
- Hoàng đảo chủ, người mà ra vài chiêu nữa, thì con không ngã không được.
Hoàng Dược Sư thấy y có định lực như thế, chống được Kỳ môn ngũ chuyển mà mình luyện tập hơn mười năm mới thành công, không tức giận mà lại mừng rỡ, cười nói:
- Lão khiếu hóa, ta không xong rồi, danh hiệu thiên hạ đệ nhất nhường cho ngươi thôi.
Hai tay chắp lại một cái, xoay người định bỏ đi.
Hồng Thất công nói:
- Khoan đã, khoan đã, ta cũng chưa chắc đã xong. Chiếc thiết tiêu của ngươi xin đưa cho Tĩnh nhi mượn.
Chiếc ngọc tiêu của Hoàng Dược Sư đã gãy, trong lưng giắt một ngọn thiết tiều, lúc ấy rút ra đưa cho Quách Tĩnh.
Hồng Thất công nói với Quách Tĩnh:
- Ngươi dùng võ khí, ta dùng tay không ra chiêu với ngươi.
Quách Tĩnh ngạc nhiên nói:
- Thế này... .
Hồng Thất công nói:
- Chưởng pháp của ngươi là ta dạy, làm sao đấu quyền cước được? Vào đi! Năm ngón tay trái cong như móc câu, chụp vào cổ tay y định đoạt thiết tiêu. Quách Tĩnh không hiểu dụng ý của y, buông tay thả tiêu, không hề chống cự. Hồng Thất công mắng:
- Tiểu tử ngốc, chúng ta đang tỷ võ chứ mà!
Tay trái đưa trả thiết tiêu cho y, tay phải lại vươn ra đoạt lấy. Quách Tĩnh lúc ấy rút tiêu lại tránh. Hoàng Dung đếm:
- Một chiêu!
Cao thủ tỷ võ trên tay có binh khí hay không không khác nhau lắm, Hồng Thất công sử dụng Hàng long thập bát chưởng, chưởng phong quét ra ngoài một trượng, Quách Tĩnh tuy có thiết tiêu, nhưng làm sao vào gần phản kích? Y vốn không quen sử dụng binh khí, nhưng từ khi ở Tây Vực quạ chiêu với Âu Dương Phong trong thập thất, kiếm pháp đã có tiến bộ rất lớn. Trước nay võ công ắt phải luyện cả công lẫn thủ, Quách tĩnh lại luyện binh khí có tới tám phần là thủ, hai phần tấn cồng. Nên biết chiêu số binh khí mà Giang Nam lục quái dạy cho y không thể kể là loại võ công thượng thặng, nhưng y sau khi tập luyện Cửu âm chân kinh lại tập luyện theo đó, đó là lúc trong thập thất ở Tây Vực, lúc bấy giờ y chỉ cầu tự bảo toàn, không rảnh mà đả thương đối phương, dùng trường kiếm chống đỡ trượng gỗ của Âu Dương Phong, luyện tập không ít cách thức phòng thân thủ thế, lúc ấy dùng tiêu làm kiếm, đón đỡ chưởng phong lợi hại tuyệt luân của Hồng Thất công, lại càng có công hiệu.
Hồng Thất công thấy y giữ môn hộ rất nghiêm cẩn, trong lòng rất mừng, tự nhủ:
- Thằng nhỏ này tiến bộ rất lớn, cũng không uổng công mình dạy dỗ, nhưng nếu trong vòng hai trăm chiêu mình đánh bại y thì rất khó nhìn mặt Hoàng lão tà. Sau hai trăm chiêu rồi, mình sẽ ra đòn nặng mới nên.
Lúc ấy vẫn theo Hàng long thập bát chưởng ra chiêu, từ một lần biến tới chín lần biến theo thứ tự đánh ra, gió rít vù vù, bóng chưởng trùm lên toàn thân Quách Tĩnh.
Lúc ấy nếu Hồng Thất công quyết ra đòn thật nặng, thì công phu binh khí của Quách Tĩnh chưa đạt tới mức đăng phong tháo cực, vốn không dễ chống đỡ, nhưng Hồng Thất công quyết ý sau hai trăm chiêu mới thủ thắng; lại là nghĩ lầm một điều. Nên biết Quách Tĩnh đang lúc thiếu niên khỏe mạnh, sau khi luyện Dịch cân đoàn cất thiên nội lực lại càng hùng hậu, Hồng Thất công tuổi tác đã không còn trẻ, trên lưng lại bị rắn độc và chưởng lực của Âu Dương Phong đả thướng, Hàng long thập bát chưởng chiêu nào cũng phải dùng chân lực, đến lần biến thứ chín đã là một trăm sáu mươi hai chưởng, lực đạo tuy vẫn cương mãnh lợi hại, nhưng hậu kình đã suy giảm thấy rõ.
Đến quá chiêu thứ hai trăm, ngọn thiết tiêu của Quách Tĩnh đã không theo kiếm chiêu nữa, chiêu số ở tay trái phối hợp lại gia tăng kình lực. Hồng Thất công nghĩ thầm không hay, nếu thẳng thắn đối chưởng thì biết đâu sẽ phải thua dưới tay y, thằng tiểu tử ngốc này chỉ có thể lấy mưu mà thắng chứ không thế lấy lực mà chống, lúc ấy song chưởng dạt ra hai bên, mở toang môn hộ, Quách Tĩnh sửng sốt nghĩ thầm:
- Chiêu chưởng pháp này sư phụ chưa từng dạy qua nếu đối địch với người khác thì có thể sấn vào trung cung đánh tới trước ngực đối phương, nhưng trước mắt đối thủ lại là ân sư của mình, há lại có thể ra sát thủ?
Vừa thoáng ngần ngừ, Hồng Thất công cười nói:
- Ngươi mắc lừa rồi.
Chân trái phóng ra đá bay ngọn thiết tiêu trong tay y, chưởng phải lật lại đánh vào đầu vai y.
Một chưởng ấy thủ hạ dung tình, không muốn làm y bị thương, chỉ dùng tám thành công lực vừa đủ để y ngã ngửa là kể như thắng. Nào ngờ Quách Tình mấy năm nay dãi dầu sương gió, thân thể trở nên khỏe mạnh, bị một chưởng ấy chỉ lảo đảo, đầu vai tuy đau buốt nhưng vẫn không ngã. Hồng Thất công thấy y vẫn đứng vững không kìm được giật nảy mình nói:
- Ngươi thổ khí ra ba lần, điều hòa hơi thở, đừng để bị nội thương.
Quách Tĩnh theo lời hít thở, hơi thở lập tức thấy dễ chịu, nói:
- Đệ tử thua rồi.
Hồng Thất công nói:
- Không, mới rồi ngươi nhường ta thôi, chứ nếu vì thế mà nhận thua thì Hoàng lão tà làm sao chịu phục? Đón chiêu đây!
Nói xong lại phát chưởng đánh tới.
Quách Tĩnh trong tay không có binh khí, nhìn thấy đòn tới mãnh liệt, lập tức sử dụng Không minh quyền mà Chu Bá Thông dạy cho để hóa giải. Bộ Không minh quyền này là quyền thuật chí nhu trong thiên hạ, do Chu Bá Thông theo Đạo đức kinh sáng chế ra, trong Đạo đức kinh có câu:
- Binh mạnh ắt sẽ bị diệt, gỗ cứng ắt sẽ bị gãy. Cứng mạnh ở dưới, mềm yếu ở trên.
Lại nói:
- Trong thiên hạ không gì mềm yếu bằng nước, nhưng vật gì cứng mạnh cũng không thắng được, không gì chuyển dịch được. Yếu thắng mạnh, nhu thắng cương, thiên hạ ai cũng biết nhưng không ai làm được.
Bộ Hàng long thập bát chưởng lại là quyền thuật chí cương chí kiên trong võ học, có câu:
- Nhu có thể khắc cương.
Nhưng cũng nên biết công lực loại nhu cũng không nhất định sẽ thắng cương, với công phu tu vi của Hồng Thất công thì cho dù Chu Bá Thông dùng quyền thuật chí nhu đối phó cũng chưa chắc có thể thắng. Nhưng Quách Tĩnh đã luyện tập công phu song thủ hỗ bác, tay phải dùng Không minh quyền, tay trái dùng Hàng long chưởng, cương nhu giúp đỡ cho nhau, âm dương bổ sung cho nhau, quyền chiêu của Hồng Thất công tuy cương mãnh không gì chống được nhưng cũng không làm gì được y.
Hoàng Dung bên cạnh đếm, thấy sắp hết ba trăm chiêu mà Quách Tĩnh vẫn hoàn toàn không có vẻ gì thất bại, trong lòng mừng rỡ, cứ đếm từng chiêu từng chiêu. Hồng Thất công nghe nàng đếm tới chiêu hai trăm chín mươi bảy, không kìm được lòng hiếu thắng, đột nhiên ra chiêu Kháng long hữu hối, xô núi dốc biển đánh tới, chiêu này đánh ra trong lòng lập tức hối hận, chỉ sợ Quách Tĩnh đón đỡ không được lại bị trọng thương, kêu lớn:
- Cẩn thận đấy!
Quách Tĩnh vừa nghe tiếng kêu, chưởng phong đã vỗ tới giữa mặt, chỉ thấy thế tới rất mãnh liệt, biết không thể dùng Không minh quyền hóa giải, lúc nguy cấp tay trái vẽ một vòng tròn vù một tiếng cũng đánh ra một chiêu Kháng long hữu hối. Chỉ nghe bình một tiếng, song chưởng chạm nhau, hai người đều toàn thân rúng động. Hoàng Dược Sư và Hoàng Dung đều bật tiếng la hoảng, bước tới gần xem.
Chỉ thấy hai người song chưởng đè lên nhau, đứng im bất động, Quách Tĩnh có ý nhường nhịn nhưng thấy chưởng lực của sư phụ lợi hại, nếu lúc này rút lại nhất định chưởng thế của y thuận thế xô tới ắt mình sẽ bị trọng thương, quyết định vận kình chống đỡ một lúc đợi chưởng lực của y hơi giảm sẽ lui ra nhận thua, Hồng Thất công thấy Quách Tĩnh ngang nhiên chống đỡ một chưởng tụ hết công lực bình sinh của mình, bất giác vừa sợ vừa mừng, càng có ý thương tài, lòng hiếu thắng giảm bớt, quyết ý nhường y thắng một chiêu này để thành toàn danh tiếng cho y, lúc ấy lưu kình không phát, từ từ thu lực lại.
Đang lúc đôi bên bất phân thắng bại, nhường nhịn lẫn nhau ấy, chợt nghe sau núi có một người kêu lớn ba tiếng, nhào lộn ba vòng nhảy ra, chính là Tây độc Âu Dương Phong. Hồng Thất công và Quách Tĩnh đồng thời thu chưởng nhảy lùi ra phía sau. Chỉ thấy Âu Dương. Phong y phục toàn thân rách nát, trên mặt máu tươi ròng ròng, quát lớn:
- Thần công trong Cửu âm chân kinh ta đã luyện thành, ta là thiên hạ đệ nhất võ công?
Rồi vung xà trượng lên quét ngang bốn người.
Hồng Thất công nhấc Đả cẩu bổng gạt xà trượng của y ra, qua lại một chiêu, bốn người ai cũng hoảng sợ chiêu số của Âu Dương Phong vốn đã kỳ lạ, lúc ấy lại càng vô cùng quái dị, lúc chợt cào lên mặt mình một cái, lúc chợt chân đá mạnh vào mông mình một cái trượng nào đánh tới giữa đường ắt cũng đổi hướng, quả thật không biết y định đánh vào đâu. Hồng Thất công vô cùng ngạc nhiên hoảng sợ, đành dùng Đả cẩu bổng pháp giữ kín môn hộ, đâu dám ngang nhiên tấn công.
Đấu đến lúc hăng, Âu Dương Phong đột nhiên giơ tay chát chát chát đánh vào mặt mình ba cái nảy lửa, gào lớn một tiếng, hai tay chụp xuống đất sấn vào.
Hồng Thất công vừa hoảng sợ vừa buồn cười, nghĩ thầm:
- Bổng pháp của ta sở trường nhất về chuyện đánh chó, ngươi lại đột nhiên làm ra hình dáng chó, há không phải là tự lao đầu vào lưới sao?
Rồi giơ ngọn trúc bổng ra đâm lên lưng y.
Nào ngờ Âu Dương Phong đột nhiên lăn một vòng đè lên đoạn giữa của ngọn trúc bổng rồi thuận thế lăn tới, Hồng Thất công cầm không vững đành bỏ trúc bổng xuống. Âu Dương Phong đột nhiên phi thân nhảy vọt lên, hai chân liên hoàn đá ra. Hồng Thất công cả kinh, lui mau về phía sau.
Lúc ấy Hoàng Dung đã nhặt ngọn thiết tiêu dưới đất đưa cho cha. Hoàng Dươc sư nhấc tiêu rung lên điểm tới. Âu Dương Phong kêu lên:
- Đoàn Hoàng gia, ta không sợ Nhất dương chỉ của người đâu.
Nói xong tung người nhảy xổ lên.
Hoàng Dược Sư thấy cử chỉ của y đã biết y thần trí điên loạn, chỉ là trong lòng tuy điên khùng nhưng ra tay còn lợi hại hơn lúc chưa điên. Cho dù y trí tuệ hơn người nhưng cũng không hiểu rõ đạo lý bên trong, làm sao biết Âu Dương Phong khổ luyện theo chân kinh giả mà Quách Tĩnh viết cho, vốn đã khiến y đầu óc mờ mịt, Hoàng Dung lại giở đủ trò đưa y vào đường ngang ngõ tắt, tập bừa luyện ẩu, lại thêm nóng lòng thủ thắng, tham luyện cho mau, dụng công càng gấp, chỉ là y võ công vốn cao cường, tuy đi lầm đường, trong lòng có lầm nhưng ra tay lợi hại, càng khiến Hồng Hoàng hai vị đại tôn sư càng ngạc nhiên không sao hiểu được.
Qua vài mươi chiêu, Hoàng Dược Sư lại thua trận. Quách Tĩnh sấn lên đón đánh. Âu Dương Phong đột nhiên khóc nói:
- Con trai ơi, con chết thảm lắm?
Rồi vứt xà trượng giang hai tay nhảy xổ lên ôm. Quách Tĩnh biết y cho rằng mình là Âu Dương Khắc cháu y, nghe y kêu lên thảm thiết, trong lòng vừa bất nhẫn vừa sợ hãi, phát chưởng xô y ra du Dương Phong tay trái đột nhiên lật lại nắm chặt cánh tay Quách Tĩnh, tay phải ôm chặt y. Quách Tĩnh vận kình giãy giụa nhưng Âu Dương Phong vô cùng khỏe mạnh, ôm chặt y không sao động đậy.
Hồng Thất công và cha con Hoàng Dược Sư cả kinh, nhất tề sấn lên cứu.
Hồng Thất công vươn chỉ điểm mau vào huyệt Phượng vĩ trên lưng Âu Dương Phong, muốn bắt y phải buông tay đón đỡ. Không ngờ lúc ấy kinh mạch toàn thân của y đã chạy ngược, huyệt đạo đều đã thay đổi vị trí, phát chỉ của Hồng Thất công đâm tới y vẫn không cảm, thấy gì, không hề đếm xỉa tới. Hoàng Dung quay đầu nhấc một tảng đá lớn lên, đập mạnh xuống đỉnh đầu y, Âu Dương Phong tay phải nắm thành quyền từ dưới đánh thẳng lên. Hoàng Dung tay cầm không vững, tảng đá bay khỏi tay rơi xuống vực. Quách Tĩnh nhân lúc Âu Dương Phong buông lỏng tay phải, dùng sức giật mạnh, nhảy lui ra phía sau, vừa định thần đã thấy Âu Dương Phong đang ác đấu với Hoàng Dược Sư. Hoàng Dược Sư giắt ngọn thiết tiêu vào lưng, tay không giao đấu.
Lúc ấy chiêu số Âu Dương Phong sử dụng càng thêm kỳ quái, vô cùng ngụy dị, thân hình lúc nằm lúc đứng, thậm chí có lúc một tay chống xuống đất, thân hình nằm ngang trên không, chỉ dùng một tay đối chưởng với địch nhân. Hoàng Dược Sư toàn thần ra chiêu nghênh địch, nhưng chưn biết sẽ ra sao, Hồng Thất công, Quách Tĩnh, Hoàng Dung ba người nhìn thấy vô cùng hoảng sợ. Hoàng Dung thấy cha liên tiếp gặp nguy hiểm, kêu lên:
- Sư phụ, đối phó với gã điên này thì bất tất phải theo quy củ võ lâm, chúng ta xông cả vào đi!
Hồng Thất công nói:
- Nếu là lúc bình thời thì chúng ta vốn có thể hợp sức bắt sống y, nhưng hôm nay là ngày luận kiếm ở Hoa sơn, anh hùng thiên hạ đều biết phải đơn đả độc đấu, chúng ta lấy nhiều chống ít sẽ bị hảo hán giang hồ chê cười.
Chỉ thấy Âu Dương Phong càng thêm điên cuồng, sùi cả bọt mép, nghiêng đầu xông vào húc mạnh. Hoàng Dược Sư chống đỡ không được, đành ngã xuống đất lăn ra.
Đột nhiên Âu Dương phong cúi xuống tấn công, trên thượng bàn hoàn toàn không che đỡ. Hoàng Dược Sư cả mừng, nghĩ thầm:
- Thằng điên này rốt lại đã hồ đồ rồi.
Liên tiếp dùng công phu Đàn chỉ thần công búng mau vào huyệt Nghênh hướng cạnh mũi y. Phát chỉ này phóng tới rất mau, nào ngờ vừa chạm vào da mặt y, Âu Dương Phong hơi nghiêng đầu qua táp luôn vào ngón tay. Hoàng Dược Sư cả kinh, vội vung tay trái đập vào huyệt Thái dương của y, bắt y hả miệng ra. Âu Dương Phong tay phải cũng vung ra đỡ gạt, răng cắn càng chặt.
Quách Tĩnh và Hoàng Dung từ hai bên cùng xông vào Âu Dương Phong mới nhả ngón tay Hoàng Dược Sư ra, mười ngón tay cào lên mặt Hoàng Dung. Dưới ánh nắng sáng chỉ thấy y diện mạo nanh ác, mặt đầy máu tươi, Hoàng Dung trong lòng hoảng sợ, la hoảng lùi ra. Quách Tĩnh vội phát chưởng cứu viện. Âu Dương Phong vung tay đón đỡ, Hoàng Dung mới thoát thân được.
Chỉ hơn mười hiệp, Quách Tĩnh trên vai dưới đùi liên tiếp trúng đòn. Hồng Thất công nói:
- Tĩnh nhi lui ra, để ta vào thử lại xem.
Rồi tay không sấn lên. Hai người vừa qua một phen kịch đấu, lúc ấy lại càng hung hiểm. Lúc Âu Dương Phong giao đấu với Hoàng Dược Sư và Quách Tĩnh, Hồng Thất công đứng cạnh lưu ý xem xét, thấy y ra chiêu tuy vô cùng cổ quái nhưng đường lối bên trong quả thật cũng có thể nhận ra, chủ yếu là vận dụng Cáp mô công nghịch chuyển đánh ra, đòn trên thành đòn dưới, đòn trái thành đòn phải, tuy không hoàn toàn như thế nhưng trong mười phần cũng có bảy tám phần không sai, trong lòng đã hiểu được đại khái, lúc đối chiến tuy vẫn rơi vào thế hạ phong, nhưng cũng có công có thủ, ba chiêu đánh trả được một chiêu.
Hoàng Dung lấy khăn tay ra buộc vết thương trên ngón tay cha. Hoàng Dược Sư lại càng nhìn ra đường lối rõ hơn, liên tiếp kêu:
- Thất huynh, đá vào lưng y, Đánh vào huyệt Cự khuyết. Lật tay đánh vào huyệt Thiên trụ.
Hoàng Dược Sư người ngoài thì tỉnh, Hồng Thất công theo lời đánh ra, trong giây lát đã chuyển thành thế ngang tay. Chỉ là hai người trong lòng đều thẹn thầm. Đây là hợp sức cả Đông tà Bắc cái đối phó với một mình Tây độc.
Đang thấy đã có thể thủ thắng thì Âu Dương Phong đột nhiên há miệng phun một bãi nước bọt vào mặt Hồng Thất công.
Hồng Thất công vội nghiêng người tránh qua, Âu Dương Phong liệu được tiên cơ, phát chưởng đánh vào phương vị Hồng Thất công nghiêng qua đồng thời lại phun một bãi đờm vào chỗ ấy. Hồng Thất công tình thế nguy cấp, đã định không tránh, nhưng bãi đờm rít gió bay tới, nếu trúng mắt tuy có thể không bị thương nhưng cũng mười phần đau đớn, mà địch nhân nhất định sẽ thừa cơ tấn công, lại càng khó chống đỡ, trong lúc hoảng loạn vươn tay phải ra chụp lấy bãi đờm, tay trái đánh trả một chiêu, đánh thêm không đầy vài hợp, Âu Dương Phong lại phun mau một bãi nước bọt, y lấy cả nước bọt đờm dãi làm lợi khí tấn công đối phương, đánh kèm với quyền cước, khiến người ta hoa mắt luống cuống, trong lòng sợ sệt.
Hồng Thất công thấy rõ ràng y làm nhục mình, bất giác nộ khí bừng lên, cùng lúc tay phải nắm bãi đờm trơn ướt lầy nhầy rất khó chịu, lại không muốn bôi lên người mình, đánh đến lúc hăng, đột nhiên xòe tay phải ra quát:
- Xem đây!
Rồi mau lẹ chùi lên mặt Âu Dương Phong. Chiêu này rõ ràng là bôi đờm lên mặt y nhưng bên trong còn ẩn chứa sát thủ. Âu Dương Phong thần trí tuy điên loạn nhưng tai mắt tứ chi linh mẫn hơn cả lúc bình thời, thấy Hồng Thất công vung chưởng chà lên mặt, lập tức nghiêng đầu tránh. Hồng Thất công tay chưởng lật lại đâm thẳng qua, Âu Dương Phong đột nhiên há miệng ra táp.
Đó chính là tuyệt chiêu mới rồi y đã dùng dể đánh bại Hoàng Dược Sư, xem ra tựa hồ rất buồn cười, nhưng y há miệng rất mau khiến người ta không tránh kịp, với võ công đăng phong tháo cực của Hoàng Dược Sư như thế mà cũng bị trúng đòn. Hoàng Dược Sư, Hoàng Dung, Quách ĩ nh nhìn thấy rất rõ, chỉ thấy bàn tay Hồng Thất công xòe ra trước miệng y còn cách không đầy một tấc mà y đột nhiên há miệng, hàm răng trắng nhởn lóe lên dưới ánh nắng đã táp mạnh vào tay Hồng Thất công, bất giác đồng thanh la lên:
- Cẩn thận!
Nào ngờ ba người bọn họ và Âu Dương Phong lại quên mất một việc. Hồng Thất công có hiệu là Cửu chỉ thần cái, năm xưa vì tham ăn tham uống để chậm trễ thời khắc, không kịp tới cứu mạng một hảo hán trên giang hồ, trong cơn phẫn hận đã nổi giận chặt đứt ngón trỏ của mình. Một cái táp ấy của Âu Dương Phong vừa mau vừa chuẩn, nếu là người khác thì ngón trỏ ắt đã bị cắn trúng, nhưng Hồng Thất công lại không có ngón trỏ, chỉ nghe cạch một tiếng, hai hàm răng của y đập vào nhau, đã cắn trượt. Hồng Thất công không có ngón trỏ, Âu Dương Phong vốn biết rõ, nhưng lúc ấy y như cọp điên vồ bừa táp bậy, đời nào còn nghĩ tới những chi tiết lặt vặt ấy?
Cao thủ tỷ võ, nếu võ công đôi bên đều đạt tới mức lư hỏa thuần thanh thì đều đánh nhau cả ngày vẫn chưa phân thắng bại, cơ hội thủ thắng duy nhất chỉ là nhờ đối phương ngẫu nhiên phạm sơ sót nhỏ, lúc ấy Âu Dương Phong táp trượt một cái, Hồng Thất công đâu chịu bỏ qua? Lập tức ra chiêu Tiếu khẩu á á, ngón giữa đâm thẳng vào huyệt Địa thương trên khóe môi y.
Ba người đứng ngoài thấy Hồng Thất công đắc thủ, đang định há miệng khen hay, không ngờ chữ hay chưa ra khỏi miệng, Hồng Thất công đã lộn nhào lại lật người ra ngoài. Âu Dương Phong huỵch huỵch huỵch huỵch lui lại bốn bước, dáng như say rượu nhưng rất lại vẫn đứng vững, ngẩng đầu lên trời cười lớn. Nguyên là y kinh mạch đảo chuyển, phát chỉ ấy của Hồng Thất công tuy đâm trúng đại huyệt trên Túc Dương minh Vị kinh của y, nhưng y chỉ thấy toàn thân hơi tê song lập tức trở lại như thường, lại thừa cơ đánh một chưởng vào đầu vai Hồng Thất công. May là y trúng chỉ trước, một chưởng ấy lực đạo cũng không còn lợi hại lắm, Hồng Thất công thuận thế lật người ra ngoài, hóa giải được một nửa chưởng lực trong lúc hoảng sợ lại ra một chiêu Kiến long tại điền, cũng đẩy Âu Dương Phong lùi lại mấy bước. Hồng Thất công may mà hóa giải mau lẹ, chưa bị trọng thương nhưng nửa người tê rần, nhất thời đã không côn cách nào tái chiến. Y là thân phận đại tôn sư, nếu không nhận thua thì không khác gì kẻ vô lại, đồng thời trong lòng quả thật khâm phục đối phương võ công cao cường, bèn ôm quyền nói:
- Âu Dương huynh, lão khiếu hóa khâm phục ngươi rồi, ngươi là thiên hạ đệ nhất võ công!
Âu Dương Phong ngẩng đầu lên trời cười lớn, hai tay khua rối lên trời:
- Hoàng Dược Sư “Đoàn Hoàng gia, ngươi có phục ta hay không?
Hoàng Dược Sư trong lòng bất nhẫn, nghĩ thầm:
- Danh hiệu thiên hà đệ nhất võ công lại rơi vào tay một thằng điên, mình và lão khiếu hóa há lại không bị thiên hạ chê cười sao?
Nhưng nếu bước lên tái đấu thì tự lượng sức mình khó lòng thủ thắng, đành gật gật đầu.
Âu Dương Phong nhìn QuáchTĩnh nói:
- Hài nhi, võ nghệ cha ngươi cái thế, thiên hạ vô địch, ngươi có mừng không?
Âu Dương Khắc là con của y tư thông với chị dâu sinh ra, tiếng là chú cháu nhưng thật ra là cha con, lúc ấy y thần trí nửa mê nửa tỉnh, tưởng Quách Tĩnh là Âu Dương Khắc, lại đem chuyện bí mật giữ kín trong lòng mấy mươi năm nói ra. Quách Tĩnh nghĩ mọi người ở đây đều không phải là đối thủ của y danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công của y quả không có gì đáng xấu hổ bèn nói:
- Bọn ta đều đánh không lại ngươi!
Âu Dương Phong hì hì cười ngờ nghệch, hỏi Hoàng Dung:
- Con dâu ngoan, ngươi mừng không? .
Hoàng Dung thấy ba người cha, sư phụ, Quách Tĩnh nối nhau thua trận đã sớm nghĩ cách đối phó với gã điên này, nhưng nghĩ tới nghĩ lui không ra kế hay, lúc ấy nghe y hỏi lại thấy y hoa tay múa chân, dáng vẻ kỳ quái dưới ánh nắng cái bóng sau lưng y cũng lắc la lắc lư, linh cơ chợt động bèn nói:
- Ai nói ngươi là thiên hạ đệ nhất? Có một người ngươi không đánh thắng được đâu.
Âu Dương Phong cả giận ưỡn ngực nói:
- Là ai? Là ai? Bảo y ra đây tỷ thí với ta.
Hoàng Dung nói:
- Người ấy võ công cao cường, nhất định ngươi không thắng được y đâu.
Âu Dương Phong nói:
- Là ai? Là ai? Bảo y ra đây tỷ thí với ta.
Hoàng Dung nói:
- Y tên Âu Dương Phong.
Âu Dương Phong gãi đầu gãi tai, nghi ngờ nói:
- Âu Dương Phong à?
Hoàng Dung nói:
- Không sai. Ngươi tuy võ công cao cường nhưng không đánh thắng được Âu Dương Phong đâu.
Âu Dương Phong trong lòng càng hồ đồ, chỉ cảm thấy cái tên Âu Dương Phong nghe rất quen, nhất định là người rất gần gũi với mình, nhưng mình là ai?
Liền buột miệng hỏi:
- Thế ta là ai?
Hoàng Dung cười nhạt nói:
- Ngươi là ngươi. Ngươi tự mình còn không biết, sao lại hỏi ta?
Âu Dương Phong trong lòng lạnh buốt, nghiêng đầu vất vả suy nghĩ, nhưng trong óc hoàn toàn rối loạn, càng muốn truy tầm xem mình là ai lại càng không hiểu rõ. Nên biết những người có trí lực siêu việt có lúc một mình suy nghĩ thường nghĩ rằng:
- Mình là ai? Trước khi sinh ra mình là cái gì? Sau khi chết mình sẽ là cái gì?
Rất nhiều nghi vấn. Những triết nhân xưa nay thường vì thế mà khốn khổ. Âu Dương Phong tài trí hơn người, bấy nhiêu nghi vấn có lúc cũng từng hiện ra trong óc, lúc ấy liên tiếp đánh thắng ba đại cao thủ, nhưng kinh mạch toàn thân lúc thuận lúc nghịch, trong lòng lúc mừng lúc giận, lại chợt nghe Hoàng Dung nói thế, bất giác nhìn quanh ngơ ngác, lẩm bẩm:
- Ta, ta là ai? Ta ở đâu đây? Ta đang làm gì?
Hoàng Dung nói:
- Âu Dương Phong muốn tìm ngươi tỷ thí, muốn cướp Cứu âm chân kinh của ngươi.
Âu Dương Phong nói:
- Y ở đâu?
Hoàng Dung chỉ vào cái bóng sau lưng y, nói:
- Kia, y đứng sau lưng ngươi kia.
Âu Dương Phong quay mau đầu lại, nhìn thấy cái bóng của mình, sửng sốt nói:
- Đó.., đó.., y.., y... .
Hoàng Dung nói:
- Y muốn đánh ngươi đấy!
Âu Dương Phong ngồi xổm xuống, phát chưởng tấn công cái bóng, cái bóng cũng đồng thời ngồi xuống đánh ra một chưởng. Âu Dương Phong cả sợ, chưởng trái chưởng phải liên hoàn đánh ra, cái bóng hai tay cũng rung lên không thôi: Âu Dương Phong thấy đối phương ra đòn lợi hại, xoay người chống cự, y quay mặt về phía mặt trời, cái bóng đã ở sau lưng. Y phát giác địch nhân đột nhiên mất hút, kêu lớn:
- Chạy đi đâu?
Rồi sấn về bên trái mấy bước.
Bên trái là một vách núi trọc nhẳn bóng, ánh nắng trời chiếu cái bóng của y lên vách núi, càng giống một địch nhân đứng thẳng. Âu Dương Phong quyền phải vung mạnh đánh vào vách núi, chỉ thấy đau tới mức muốn gãy hết xương, kêu lớn:
- Lợi hại thật?
Rồi lập tức phi chân trái đá ra. Chỉ thấy cái bóng trong vách núi cũng nhấc chân đá lên, hai chân chạm nhau, Âu Dương Phong đau không chịu nổi, không dám tái đấu, xoay người định chạy.
Lúc ấy y chạy về phía mặt trời, quả nhiên không thấy địch nhân, chạy ra một trượng, quay đầu nhìn lại chỉ thấy cái bóng đuổi sát theo sau, hoảng sợ kêu lên:
- Nhường cho ngươi danh hiệu thiên hạ đệ nhất võ công đấy, ta nhận thua là được.
Cái bóng không hề động đậy. Âu Dương Phong xoay người chạy tiếp, vừa quay đầu lại thấy cái bóng đuổi sát theo. Y chạy không thoát, đánh không thắng, sợ tới mức khiếp đảm, vừa kêu vừa la, chạy thẳng xuống núi. Qua một lúc, nghe tiếng y từ dưới sườn núi văng vẳng vang lên, vẫn là “Đừng đuổi ta, đừng đuổi ta!

hết: Hồi 40(a), xem tiếp: Hồi 40(b)
Mục lục Anh hùng xạ điêu

0 nhận xét: