Hứa Văn (Vietkiemhiep) - Một người đàn bà quái ác, một kẻ máu lạnh, đầy tham vọng và dã tâm, và cũng là một kẻ si tình. Người đàn bà đó luôn...

Lý Mạc Sầu, chuyện một người đàn bà

Hứa Văn

(Vietkiemhiep) - Một người đàn bà quái ác, một kẻ máu lạnh, đầy tham vọng và dã tâm, và cũng là một kẻ si tình. Người đàn bà đó luôn xuất hiện một cách rất đặc biệt, chưa thấy người đâu đã nghe tiếng hát sầu đau, ai oán, như khoe cho thiên hạ biết mình là kẻ bị phụ tình.


Hỏi thế gian tình là vật gì.
Tình khiến sinh tử tương hứa.
Trời nam đất bắc song phi nhạn.
Cổ thụ mấy mùa hàng sơn.
Hoan lạc thú, biệt ly sầu.
Nỗi khổ chứa đầy tình tương tư.
Ngàn lời muốn tỏ... Đều trôi theo áng mây.
Thiên sơn không băng giá... Quân tử đi cùng ai.

Người có thể yêu nồng nàn, sôi nổi như Lí Mạc Sầu vốn đã là hiếm, thì người có thể hận dữ dội, cuồng nhiệt như thế lại càng hiếm hơn, đến như chỉ có một. Lí Mạc Sầu đã yêu và hận theo cái cách mà chưa ai dám từ trước tới nay.

Nàng đã lựa chọn cho mình một con đường, vô cùng kiên định, không hề hoài nghi. Như lời thề của các nưa nhân phái Cổ Mộ: "Không bao giờ rời khỏi Cổ Mộ đài, trừ phi đã phải lòng một trang nam tử”. Lí Mạc Sầu phạm vào lời thề nghiệt ngã đó, đã cam tiếng phản bội sư môn, phụ phàng với người thày dạy dỗ, vứt bỏ cả trinh bạch, lễ tiết của người theo đạo, trở thành kẻ thân khoác áo đạo mà tâm không có đạo... chỉ để đi tìm tình yêu, chỉ để được ở bên Lục Triều Nguyên. Lí Mạc Sầu có lẽ đã yêu bằng cái tình yêu người ta phải dành ra suốt cả cuộc đời, cho muôn vàn người. Vậy mà rút cục nàng vẫn chỉ được hai chữ “thất tình”.

Như con thú bị thương kêu gào rên khóc giữa vũng bùn nhơ nhớp. Lý Mạc Sầu đã thành kẻ cùng đường, nàng không còn được quyền quyết định yêu hay hận, đi tiếp hay làm lại từ đầu. Nàng chỉ có thể lựa chọn sống hay chết, kiêu ngạo hay nhẫn nhục. Lý Mạc Sầu đã lựa chọn, một con đường độc địa, oan nghiệt, mang đầy hơi thở gấp gáp của lòng tự tôn và thói ích kỉ. Một mình ôm tình yêu, nỗi đau, và sự thù hận, để đi đến tận cùng con đường mình đã chọn. Luôn day dứt nhưng không hồ nghi, luôn mỏi mệt, nhưng không ngoái đầu nhìn lại.

Lý Mạc Sầu, đã trở thành kẻ sát nhân cuồng bạo, đi khắp moi nơi, dùng mọi thủ đoạn, gây thù chuốc oán với thế gian, để ve vuốt lòng kiêu hãnh bị tổn thương, để đứng từ trên nghênh ngang nhìn xuống, khinh thị thế gian khốn khổ ,đoạ đầy. Không hiểu nàng đã giấu đi đâu cái trái tim biết yêu và biết khao khát được yêu, để chỉ phô bày 1 trái tim lạnh lùng, tàn độc.

Trả thù cho mình, cho con tim vỡ nát, Lí Mạc Sầu giết hại cả nhà Lục Triều Nguyên, đem đến cho người mình yêu nhất đoạn kết trong bi kịch. Đó là một hành động đạt đến cảnh giới cao của sự tàn độc và ích kỉ, cũng là cảnh giới của cái sự lí trí chế ngự tâm hồn.

Yêu là mong muốn hạnh phúc cho người mình yêu. Yêu là mong người mình yêu hạnh phúc. Yêu là cao thượng, dâng hiến và hi sinh. Chỉ cần thấy người yêu hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.
Nói thì dễ đấy mà làm được mói khó. Lí Mạc Sầu là điển hình cho 1 mẫu người cay nghiệt, chối bỏ thẳng thừng nhưng luân lí đạo đức về đức hi sinh, về lòng cao thượng. Đối với nàng, yêu là ích kỉ, là ham muốn chiếm đoạt, là... không ăn được thì đạp đổ.

Nhưng vì lí do gì, vì cái lòng trắc ẩn hiếm hoi bỗng nhiên trỗi dậy. Hay vì những ám ảnh quá khứ, vì tình yêu chưa dứt được đi, nàng đã giữ lại mạng sống cho Lục Vô Song, đứa con gái mang dòng máu của Lục Triều Nguyên. Phải chăng nàng muốn nhìn nó ngày ngày gặm nhấm mối hờn căm trong bất lực, hay nàng thoả mãn khi nắm trong tay dòng máu của họ Lục, trong âm thầm, trong vô thức, đứa trẻ mang chút gì hình bóng của Lục Triều Nguyên.

Cho đến phút cuối cùng, Lí Mạc Sầu vẫn là kẻ bị cả thiên thế gian khinh chê, thù oán. Thế nhưng, ít nhất 1 lần trong đời, Lí Mạc Sầu đã khao khát được làm mẹ. Làm mẹ của 1 đứa con bé nhỏ, non nớt. Để nâng niu, chăm sóc, bảo bọc nó, để có thể sẻ chia tình yêu thương, cho một con người, một người sống, chứ không phải cái ảo ảnh xa xôi nào đó. Dù lầm tưởng Quách Tương là đứa nghiệt chủng của 1 mối tình phi lễ giáo, Lí Mạc Sầu vẫn yêu thương, vẫn nâng niu đứa trẻ, như với đứa con của mình. Lúc đó, và chỉ lúc đó thôi, nụ cười của nàng mới hiền hoà, đằm thắm thế.

Vô Danh đại hiệp đã nhận xét về Bộ Kinh Vân như thế này: "Sự lạnh lùng, tàn bạo của hắn cũng do chữ yêu mà ra. Mà một kẻ còn biết yêu, suy cho cùng vẫn là 1 kẻ có tình”. Lí Mạc Sầu là kẻ có tình chăng. Dù sao thì nàng cũng đã chết vì một chữ tình ấy. Kim Dung thật đã khéo sáng tạo ra loài hoa tình, hình dáng mĩ lệ mà lại mang gai độc, ăn vào mới đầu thấy ngọt, xong lại thấy đắng cay. Là 1 loài hoa, cũng là hình thái trực quan sinh động, chân xác về 1 thứ trừu tượng, vô hình: tình yêu. Hoa tình ấy đã biến cái nỗi đau trong tim, nỗi đau tâm hồn trong con người trơt thành nỗi đau xác thịt, nỗi đau có thật, vò xé thể xác. Ngọn lử bóc ngùn ngụt thiêu đối Tuyệt Tình cốc, như vẫy gọi, như giục giã, tôn vinh tình yêu và ngợi ca cái chết, khiến Lí Mạc Sầu lại ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, ném mình vào biển lửa.

Lí Mạc Sầu đáng thương hay đáng trách? Việc ấy có lẽ còn phải tranh cãi nhiêu. Nhưng xét cho cùng, như tất cả như mọi người phụ nữ trong tiểu thuyết Kim Dung, mỗi người 1 cảnh ngộ, 1 số phận, nhưng cuối cùng cũng gặp nhau ở 1 chữ "đàn bà".

-------------------

Bài liên quan:





0 nhận xét: