Nhạn quan tương huề yên vũ lộ
Tiếu ngữ giải sầu khổ
Đa tình đồ lưu tái thượng hận
Mộng hoài A Châu...
Chàng chết rồi !
Đến lúc này ta mới hay rằng chàng đã chết.
Nhưng thực chất chàng đã chết lâu rồi, chàng chết từ cái hôm lỡ lầm giết chết A Châu.
Trang sách cuối còn để ngỏ, chỉ có ta thẫn thờ, chờ đợi.
Chỉ có ta ngồi đó, đăm đắm nhìn vào trang sách, chỉ có ta với ước mơ nhỏ nhoi được trở lại thời thơ ấu để bật khóc và rơi lệ theo chàng.
Chỉ một giọt nước mắt để ta khóc cho chàng, cho cõi bể dâu bất hạnh mà định mệnh oan nghiệt mang đến cho chàng
Nhưng không thể…
Nước mắt ta không rơi, cũng như chàng, mãi mãi không thể trở về.
Không thể trở về để ta được thấy con người kiêu dũng đến dường ấy tiếp tục là anh hùng vô đối giữa chốn nhân gian đảo điên thị phi ấy thêm một lần nữa
Khi mũi tên chó sói găm vào ngực chàng, khi chàng nhắm mắt lìa trần trong tiếng gào vô vọng xen lẫn những giọt lệ đau thương của Hư Trúc và Đoàn Dự. Thì ta biết, chàng đã chết thật rồi. Chàng chết để được giải thoát, giải thoát cho chàng khỏi chốn trần gian oan uổng bất công mà bao nhiêu định mệnh éo le oan nghiệt đổ xuống đầu chàng. A Châu cũng đã chết rồi, người con gái thương yêu chàng tha thiết đã gục chết trên cánh tay chàng trong đêm mưa ướt đẫm.
Khi A Châu đáp trong tiếng lòng đau đớn “Đại ca, phân ly rồi thì chàng suốt đời cô độc, thiếp cũng cô khổ lênh đênh”. Trong trái tim ta chỉ gợn lên một sự oán trách. Nhưng ta biết oán trách ai đây. Ta oán trách lão tặc thiên ư? Hay ta oán trách Kim lão gia tàn nhẫn? Ta chỉ biết sống với trang sách, ta oán trách cái xã hội võ lâm Trung Nguyên. Cái xã hội mà chàng đã hy sinh tính mạng để cứu giúp, dù rằng cái xã hội ấy chẳng mang đến cho chàng và A Châu một giây phút hạnh phúc bên nhau.
Và rồi ta chỉ biết lặng người trong cảnh bi kịch đến tột độ của Kiều Phong.
Đêm mưa ướt đẫm bên Tiểu Kính Hồ, chàng ôm xác A Châu mà gào trong vô vọng, tiếng gào xen lẫn tiếng sét, nước mắt xen lẫn nước mưa. Còn gì đau đớn hơn cho Kiều Phong, trong đêm mưa ướt lạnh, xác người yêu lạnh giá trong vòng tay. Đến tận lúc chết, A Châu cũng vì chàng. Cái chết của A Châu giải thoát chàng khỏi kiếp sống oán thù thống khổ, nhưng cũng cái chết ấy đã giết chết linh hồn chàng. Để rồi sau này, chàng vẫn sống, nhưng linh hồn chàng lang thang dưới cửu tuyền để kiếm tìm bóng hình A Châu.
Tiêu Phong chết đi và Thiên Long Bát Bộ cũng đã chết. Trong cảnh trời chiều quan ải, bóng nhạn bay về phương Nam. Chỉ có linh hồn chàng ở lại, vương vấn trên Nhạn Môn Quan. Cả lúc sống chàng tự hỏi “Ta thuộc về đâu, Liêu hay Tống” và lúc chết, thể xác và linh hồn chàng vẫn là một nỗi day dứt của cõi lòng chàng. Chàng gục chết trên biên giới, không phải Liêu cũng chẳng phải Tống.
Tinh hoa của Kim Dung kết tụ nơi con người Tiêu Phong, tài hoa của Kim Dung dồn tất cả vào nhân vật Tiêu Phong. Chàng là hiện thân của người anh hùng đẹp nhất trong vô vàn các anh hùng mà Kim Dung, Cổ Long, Huỳnh Dị, Ôn Thụy An, Ngọa Long Sinh gây dựng nên.
Chàng vượt trội tất cả các đại hiệp của Kim Dung về võ công và sự kiêu dũng. Nhưng người con gái nâng bước chàng trên đường đời lại là người con gái có thân phận tầm thường nhất. Nhưng A Châu, người con gái nâng bước chàng, lại có tấm lòng thanh cao nhất và sự hy sinh của một thánh nữ. Cũng như Kiều Phong, nàng cũng đã chết, cái chết oan nghiệt trong bi kịch giữa chữ hiếu và chữ tình. Nàng chết cho Kiều Phong được sống, dù rằng nàng đã làm Kiều Phong đau đớn đến tan nát cõi lòng.
Ta nhớ thi sĩ Hồ Dzếnh đã từng viết “Tình chỉ đẹp khi tình dang dở”. Ta không biết câu ấy đúng đến đâu, chỉ biết ta đã thần thỡ đến nghẹn ngào khi Kiều Phong ôm xác A Châu bên Tiểu Kính Hồ. Kiều Phong ! Liệu trên đời này có mấy ai hơn được chàng? Một kẻ oai phong lẫm liệt nhấn chìm quần hùng, một đại trượng phu đội trời đạp đất, lẫy lừng tiếng tăm, một bậc anh hùng hào kiệt cổ kim hiếm có. Vậy thì tại sao tất cả những định mệnh éo le oan nghiệt lại đổ xuống đầu chàng liên tục như thế? Có lẽ bởi những gì ẩn tàng trong cõi nhân sinh diệu vợi và kỳ lạ này đã gán số mệnh oan nghiệt ấy cho chàng. Không phải là anh chàng cục mịch như Quách Tĩnh hay Thạch Phá Thiên, không phải là gã tửu đồ lãng tử Lệnh Hồ Xung, cũng không phải là thần điêu đại hiệp Dương Quá…mà chính là chàng.
Bởi chàng là “Anh hùng bất bại-Bắc Kiều Phong”.
Bởi chàng là đại hiệp đẹp nhất.
Và bởi vì thế, chàng là đại hiệp ta yêu mến nhất.
“Qua mùa thu rồi mùa thu ở lại
Anh lá bay về tận tháng năm nào
Em ở lại với bụi mưa rơi vãi
Cúi xuống tìm đâu những bước chân nhau…”
--------------------------
Bài liên quan:
- Tiêu Phong - Người anh hùng trong mê cung định mệnh
- Tiêu Phong- một đời kiêu hùng, một chân tình oan nghiệt
- Tiêu Phong: Bi kịch người anh hùng
- Kiều Phong: thân bại danh liệt vì không chịu ngắm nhìn người đẹp (!?)
- Tiêu Phong - A Châu: mối tình bất tử
- Những giọt nước mắt của A Châu
- "Thiên long bát bộ" và mối tình A Châu
0 nhận xét: