Bạch Y Ngũ Bút Việt kiếm hiệp có nhận được thư của một bạn đọc. Nguyên văn như sau: “Mình đang đọc Ỷ thiên đồ long ký đến hồi 36. Khi đó Trư...

Người ám toán Triệu Mẫn chính là Chu Chỉ Nhược?

Bạch Y Ngũ Bút

Việt kiếm hiệp có nhận được thư của một bạn đọc. Nguyên văn như sau:

“Mình đang đọc Ỷ thiên đồ long ký đến hồi 36. Khi đó Trương vô Kỵ đấu xong với 3 vị thái sư thúc của Thiếu Lâm Tự, sau khi gặp được nghĩa phụ rồi thì Trương Vô Kỵ rời đi. Trên đường rời sử dụng tiếng hú để cho tăng nhân thiếu lâm biết mình ở đây, sau đó gặp Triệu Mẫn. Sau đó hai người về nhà Dịch Tam Nương. Nhưng khi về thì 2 vợ chồng Dịch Tam Nương đã chết, có kẻ nào đó chờ sẵn ám toán Triệu Mẫn nhưng lại gặp Trương Vô Kỵ. Lúc này  Triệu Mẫn biết rằng nếu không ra đón Trương Vô Kỵ thì dã chết rồi. Bạn cho mình hỏi người ám toán 2 vợ chồng Dịch Tam nương và định ám toán Triệu Mẫn có phải là  Chu Chỉ Nhược hay không?”

Câu hỏi của bạn rất thú vị. 

Trong truyện kiếm hiệp Kim Dung, nếu để ý, chúng ta sẽ thấy luôn có rất nhiều tình tiết sẽ không bao giờ được làm sáng tỏ. Có lẽ Kim Dung đã cố tình làm như vậy, để người đọc tha hồ suy đoán, tưởng tượng theo cách của riêng mình. Và chính điều đó là một trong những yếu tố tạo ra sức lôi cuốn, hấp dẫn kinh hồn của các tác phẩm kiếm hiệp Kim Dung.

Có những tình tiết mà mỗi người mỗi ý, ai cũng cho rằng mình đúng, mình có lý, dẫn đến cãi nhau … tưng bừng chẳng ai chịu thua ai! Chẳng hạn như việc Tiểu Long Nữ hẹn Dương Quá khi nhảy xuống vực khắc chử lên vách đá hẹn 16 năm sau gặp lại là cố ý hay vô tình? (trong Thần điêu hiệp lữ), hay chàng Thạch Phá Thiên thật sự là con ai? (trong Hiệp khách hành?) …vv.

Ngoài ra, cách miêu tả diễn biến nội tâm nhân vật của Kim Dung nhiều khi rất tài tình, trung thực – mô tả đúng trạng thái cảm xúc, suy nghĩ của nhân vật ngay tại một thời điểm, sự kiện nào đó. Chính điều này nhiều khi đã “gài bẫy” người đọc, đặc biệt là những người hơi ... hời hợt. Chẳng hạn như trong Anh hùng xạ điêu, khi tả Hoàng Dung ra tay hạ độc giết Âu Dương Khắc trên đảo, không ít người có lẽ sẽ nghĩ Hoàng Dung là một cô gái rất độc ác, tàn nhẫn. Chuyện không đáng gì mà lỡ giết người ta. Nhưng thực ra không phải vậy. Thực tế hầu như Hoàng Dung chưa giết ai. Trong phần đầu tác phẩm, cô rất "căm ghét” những vị sư phụ của Quách Tĩnh, gọi họ là bọn đạo sỹ “mũi trâu”. Chỉ vì họ ngăn cản không cho Quách Dũng cưới cô mà ép chàng lấy Mục Niệm Từ. Nhưng chính Hoàng Dung là người sau đó đã hết lòng cứu Kha Trấn Ác khỏi bàn tay Âu Dương Phong.

Hay như trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký, chúng ta ít nhất hai lần thấy Chu Chỉ Nhược ra tay định giết chết Trương Vô Kỵ. Tuy nhiên, ngay trong khoảnh khắc tích tắc, quyền chưởng hay lưỡi gươm của nàng đều đã né tránh nơi hiểm yếu trên người chàng. Chính điều đó cho thấy Chu Chỉ Nhược không hẳn là người quá độc ác, tàn bạo.

Tôi đã nghe rất nhiều fan kiếm hiệp Kim Dung cùng đồng ý rằng sự đánh giá và hiểu biết về nhân vật, về tác phẩm Kim Dung trong mỗi người là thay đổi theo tuổi tác và thời gian. Hôm nay ta thấy ghét Chu Chỉ Nhược, nhưng rất có thể vào năm sau ta sẽ yêu mến nàng. Hôm nay ta mê Triệu Mẫn nhưng có thể sau này sẽ khác …

Quay lại câu hỏi của bạn, tôi nghĩ rằng dự đoán của bạn là đúng. Tức là người định ám toán Triệu Mẫn chính là Chu Chỉ Nhược.

Thực ra, qua mô tả của Kim Dung, có nhiều thông số cho thấy người đó chính là Chu Chỉ Nhược chứ không thể là ai khác. Từ bàn tay “nhẵn nhụi mềm mại" của một người đàn bà, cho đến chưởng pháp, chưởng lực và đặc biệt là tính hiểm độc của đòn thế... Vì lẽ đối với Chu Chỉ Nhược, Triệu Mẫn là kẻ thù không đội trời chung.

Tại thời điểm đó, nàng đã bị Triệu Mẫn hạ nhục, cướp đi “người chồng” Trương Vô Kỵ của mình. Bản thân nàng tự thấy mình thua kém Triệu Mẫn không những về nhan sắc mà đặc biệt là mưu mô quỷ quyệt lại càng thua xa. Nàng đã khóc, đã than vãn. Thậm chí nàng đã treo cổ tự vẫn vì uất ức, bất lực. Cho nên, việc Chu Chỉ Nhược ra tay ám toán Triệu Mẫn là điều rất hợp logic, đúng với suy nghĩ trong con người Chu Chỉ Nhược.

Chính Trương Vô Kỵ sau khi xem xét đã khẳng định đó chính là Chu Chỉ Nhược và anh chàng chỉ thấy bất ngờ là tại sao chỉ sau chưa đầy một năm mà võ công của Chu Chỉ Nhược lại tăng tiến nhanh đến vậy (Lúc này chàng không biết là Chu Chỉ Nhược đã lén lấy được Ỷ thiên kiếm và Đồ long đao, trên hoang đảo đã luyện gấp được pho chưởng pháp Cửu âm chân kinh).

Và cả Triệu Mẫn, qua thái độ của Trương Vô Kỵ, cũng đã đoán được đó chính là Chu Chỉ Nhược. Và cả hai đều cảm thấy run sợ!

Tuy nhiên, như đã nói, theo tôi việc Chu Chỉ Nhược đến để ám toán Triệu Mẫn là có. Nhưng rớt cuộc thì điều đó vẫn chưa xảy ra, hay chí ít là Triệu Mẫn vẫn an toàn. Trong khi Chu Chỉ Nhược thì dù đã ra tay, nhưng cuối cùng bị Trương Vô Kỵ ngăn cản và đánh trả nên đã phải thua, bỏ chạy. (Điều này chỉ càng làm cho Chu Chỉ Nhược điên tiết hơn, vì thấy Trương Vô Kỵ bênh vực bảo vệ Triệu Mẫn!) Như vậy, nếu chúng ta quy kết rằng Chu Chỉ Nhược quá độc ác khi ra tay giết Triệu Mẫn là có phần quá nặng cho nàng.

Chúng ta cần đặt mình vào vị trí của nàng tại thời điểm đó. Đó là suy nghĩ và hành động của một cô gái đẹp, đang thất tình và cũng chỉ mới 18-19 tuổi thôi. Hơn nữa, thực sự thì chúng ta cũng không biết chính xác là nàng có thực sự muốn giết Triệu Mẫn hay không? Và cho dù có muốn, thì biết đâu trong giây phút cuối cùng, nàng lại sẽ … không giết nữa!

Hãy nhớ rằng cả hai cô gái này nếu thực sự muốn giết nhau thì có rất nhiều cơ hội để làm điều đó. Nhưng cuối cùng thì vẫn chẳng ai giết ai, mà lúc thì ghét, lúc thì thương, lúc thì khích bác nhau … Chỉ khổ người đọc cứ phải nhấp nhỏm, suy tư… Và làm cho anh chàng dại gái Trương Vô Kỵ cũng nhấp nhỏm theo. Hi hi.


Trương Vô Kỵ và Triệu Mẫn

 -------------------

Dưới đây là đoạn trích có liên quan trong Chương 36 Ỷ thiên đồ long ký:


Chàng đi đến ôm lưng Tạ Tốn nói:
- Nghĩa phụ, con đi đây.

Tạ Tốn gật đầu, giơ tay vuốt ve đầu tóc của chàng nói:
- Con chẳng cần phải trở lại cứu cha làm chi, cha nhất định không đi đâu. Con ngoan, mong con mọi việc ở hiền gặp lành, không phụ lòng kỳ vọng của ta và cha mẹ con. Con nên học cha con, đừng học nghĩa phụ.

Trương Vô Kỵ nói:
- Cha con và nghĩa phụ đều là anh hùng hảo hán, là đại trượng phu quang minh lỗi lạc, đều đáng cho con noi theo.

Nói xong chàng khom mình bái biệt, thân hình lắc một cái đã vọt ra ngoài vòng ba cây tùng, hướng về ba nhà sư Thiếu Lâm giơ tay chào, thi triển khinh công thoắt một cái đã không còn thấy đâu nữa nhưng tiếng hú trong trẻo của chàng chỉ nháy mắt đã cách xa hàng dặm.

Những nhà sư Thiếu Lâm ở trên ngọn núi nhìn nhau kinh hãi, từng nghe tiếng Trương giáo chủ của Minh Giáo võ công trác tuyệt nhưng đâu có ngờ thần diệu tới thế.

Trương Vô Kỵ thấy hình tích mình đã bại lộ nên định tâm biểu hiện một môn công phu, cốt để tăng chúng chùa Thiếu Lâm sinh lòng e ngại ngõ hầu đối đãi với Tạ Tốn cho tử tế. Tiếng hú của chàng vận dụng trung khí, miên miên bất tuyệt, theo tiếng gió mưa sấm chớp mà vang vang truyền đi, thật chẳng khác gì nương theo một con rồng đang bay múa. Chân chàng thi triển toàn lực khinh công, mỗi lúc một nhanh, tiếng hú cũng càng lúc càng vang động. Hơn một nghìn nhà sư trong chùa Thiếu Lâm đang ngủ giật mình choàng tỉnh dậy, cho đến khi tiếng hú mỗi lúc một xa mới bàn tán xôn xao. Không Văn, Không Trí thấy Trương Vô Kỵ đã đến, lại càng lo lắng ưu phiền.

Trương Vô Kỵ chạy được mấy dặm đột nhiên bên đường từ sau một cây liễu to có tiếng người gọi:
- Này!

Một người vụt bước ra, chính là Triệu Mẫn. Trương Vô Kỵ ngừng hú đứng lại, giơ tay nắm lấy tay nàng, thấy tình nương ướt đẫm nước mưa, trên đầu trên tóc từng giọt ròng ròng chảy xuống. Triệu Mẫn hỏi:

- Đã cùng với mấy tên trọc chùa Thiếu Lâm động thủ chưa?
Trương Vô Kỵ đáp:
- Rồi.

Triệu Mẫn hỏi thêm:
- Tạ đại hiệp ra sao? Đã gặp ông ta chưa?
Trương Vô Kỵ bá vai nàng, cùng sóng bước dưới mưa, đem mọi việc kể sơ qua lại một lượt. Triệu 
Mẫn trầm ngâm rồi hỏi:
- Chàng có hỏi ông ta vì sao lại sểnh tay để đến nỗi bị bắt chưa?

Trương Vô Kỵ nói:
- Anh chỉ chăm chăm lo việc làm sao cứu ông ta thoát hiểm, không có lúc nào rỗi hơi để hỏi những chuyện đó cả.

Triệu Mẫn thở dài một tiếng, không lên tiếng nữa. Trương Vô Kỵ gặng hỏi:
- Em khó chịu hay sao?

Triệu Mẫn đáp:
- Đối với chàng thì là chuyện nhàn rỗi, còn với thiếp thì là chuyện thật quan trọng. Thôi được, đợi cứu Tạ đại hiệp ra rồi hỏi ông ta cũng chưa muộn. Thiếp chỉ sợ ...

Trương Vô Kỵ hỏi:
- Sợ cái gì? Em sợ mình không cứu được nghĩa phụ hay sao?

Triệu Mẫn đáp:
- Minh Giáo so với các phái khác trong võ lâm thì mạnh hơn nhiều, nếu muốn thì thể nào chẳng tìm được cách cứu Tạ đại hiệp ra. Thiếp chỉ sợ Tạ đại hiệp đã nhất tâm lấy cái chết để trả nợ cho Không Kiến thần tăng thôi.

Trương Vô Kỵ cũng lo chuyện đó, hỏi lại:
- Em xem có thể như thế chăng?

Triệu Mẫn đáp:
- Chỉ mong đừng xảy ra như vậy.

Hai người vừa đi vừa truyện trò đã đến trước nhà vợ chồng họ Đỗ. Triệu Mẫn cười nói:
- Hành tích của chàng đã bại lộ rồi, không nên dấu diếm họ nữa làm gì.

Trương Vô Kỵ thấy cánh cửa chiếc nhà tranh chỉ khép hờ, liền giơ tay đẩy ra, lắc người mấy cái cho ráo những giọt nước mưa rồi mạnh mẽ tiến vào, đột nhiên ngửi thấy mùi máu tanh. Chàng trong lòng kinh hãi, tay trái vội thò ra sau lưng đẩy Triệu Mẫn ra ngoài cửa, trong đêm tối có người vươn tay chộp vào chàng. Trảo đó im lìm không một tiếng động, nhanh nhẹn tuyệt luân, đến khi chàng nhận ra được, những ngón tay đã chạm vào mặt. Trương Vô Kỵ lúc này không còn kịp né tránh, chân trái liền phóng ra, đá thẳng vào ngực người kia. Người nọ vội lật ngược tay móc một cái, cùi chỏ đánh xuống huyệt Hoàn Khiêu trên đùi chàng, chiêu số thật là độc địa. Nếu như Trương Vô Kỵ rút chân về để tránh, bàn tay trái của kẻ địch ắt sẽ vươn ra móc đôi mắt chàng, cho nên năm ngón tay chàng liền chộp hờ ra. Quả nhiên không sai, bàn tay Trương Vô Kỵ bắt ngay được chưởng của địch nhân, nhưng ngay lúc đó huyệt Hoàn Khiêu trên đùi cũng tê tái, đứng không vững chân phải liền khuỵu ngay xuống.

Chàng đang định thừa thế bẻ gãy cổ tay kẻ địch, nhưng thấy bàn tay nắm được nhẵn nhụi mềm mại, chính là tay một người đàn bà, trong lòng chợt động nên không nặng tay nữa, nhắc luôn người đó lên ném ra, nghe kịch một cái, vai đã trúng phải một dao đau nhói. Người kia nhảy một cái đã vọt ra khỏi cửa, múa chưởng đánh thẳng vào mặt Triệu Mẫn. Trương Vô Kỵ biết Triệu Mẫn không sao chống đỡ nổi, thể nào cũng chết tươi ngay tại chỗ, cố nhịn đau tung mình nhảy lên tung chưởng ra đỡ, hai chưởng đụng nhau. Người kia thân hình lảo đảo, chân loạng choạng liền mượn ngay chưởng lực của đối phương, nhảy ra ngoài xa mấy trượng, trong đêm tối biến mất không còn thấy đâu nữa.

Triệu Mẫn sợ hãi hỏi:
- Ai thế?

Trương Vô Kỵ? Hừ? một tiếng, hỏa triệp[4] trong người đã bị nước mưa làm ướt cả, đánh không ra lửa, sợ rằng đoản đao của kẻ địch đâm vào vai? có tẩm độc, không dám rút ra nói:
- Em đốt đèn lên.

Triệu Mẫn mò xuống bếp kiếm hỏa đao hỏa thạch, thắp một ngọn đèn dầu, thấy con dao cắm trên vai chàng giật mình kinh hãi. Trương Vô Kỵ thấy mũi dao không có thuốc độc, cười nói:
- Chỉ là ngoại thương, không sao cả.

Chàng liền rút dao ra, quay dầu lại thấy Đỗ Bách Đương và Dịch Tam Nương nằm chúi tại một góc nhà, không kịp rịt vết thương còn đang chảy máu, chạy lại xem, thấy hai người chết tự bao giờ. 

Triệu Mẫn kinh hoảng nói:
- Lúc em đi ra, hai người này vẫn còn khỏe mạnh bình thường mà.

Trương Vô Kỵ gật đầu, đợi Triệu Mẫn buộc vết thương cho chàng xong, cầm đoản đao lên xem, chính là binh khí của vợ chồng họ Đỗ vẫn thường dùng, nhìn quanh trên nóc nhà, các cột kèo, trên bàn, dưới đất cắm đầy đao, hiển nhiên kẻ địch giao đấu kịch liệt với hai ông bà, từng chiếc từng chiếc đánh rơi hết, sau cùng mới ra tay giết hại. Triệu Mẫn sợ hãi nói:
- Người này võ công lợi hại thật.

Khi nãy trong đêm tối hai người đấu mò với nhau, nếu như Trương Vô Kỵ không ứng biến thật nhanh, đoán được người kia sẽ ra tay móc hai mắt mình, thì giờ này chàng nếu không thành một kẻ đui mù, thì cũng đã cùng Triệu Mẫn chết nằm sóng soài trên mặt đất. Chàng lại coi hai cái xác vợ chồng họ Đỗ, thấy trên ngực mấy rẻ xương sườn gãy thành từng đoạn, ngay cả gân cốt sau lưng cũng nát bấy, quả đã bị chết vì một loại chưởng lực cực kỳ âm độc, cực kỳ ghê gớm. Chàng mấy lần gặp đại địch, vào ra hung hiểm nhiều lần, thế nhưng nghĩ lại chỉ mấy chiêu qua lại nhanh như cắt bắt mồi trong đêm tối vừa qua, không khỏi càng nghĩ càng ghê rợn. Tối hôm nay hai trận ác đấu, trận đầu một địch ba, tuy có giằng dai nhưng không kinh tâm động phách như trận thứ hai chỉ qua vài chiêu ngắn ngủi.

Triệu Mẫn lại hỏi:
- Ai thế?

Trương Vô Kỵ lắc đầu không trả lời. Triệu Mẫn đột nhiên hiểu ra, trên ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, đứng thừ người một hồi rồi sà vào lòng Vô Kỵ, sợ đến khóc nức nở.

Hai người đều biết rằng, nếu Triệu Mẫn không nghe tiếng hú của Trương Vô Kỵ, trời mưa trời gió cũng lặn lội đi đón thì không sao qua khỏi kiếp nạn, lúc này nơi góc nhà nằm chết không phải hai người mà là ba. Trương Vô Kỵ vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, dịu dàng an ủi. Triệu Mẫn nói:

- Người đó muốn giết em nên ra tay giết vợ chồng họ Đỗ trước, núp ở đây ám toán, nhất định không phải định giết chàng đâu.

Trương Vô Kỵ nói:
- Kể từ giờ, em nhất quyết đừng rời xa anh lấy một bước.

Chàng trầm ngâm rồi tiếp:
- Chưa đầy một năm, sao nội lực võ công lại tiến triển nhanh đến thế nhỉ? Trên đời này ngoài anh ra, e rằng chẳng còn ai có thể bảo vệ chu toàn được cho em.

----------------------------

Bài liên quan:



0 nhận xét: