Hà Túc Đạo Giang Hồ tiếu ngạo cầm tiêu, Sáo đàn hợp tấu làm xiêu lòng người. Họ Lưu, họ Khúc ngậm cười, Ở nơi chín suối hỏi người có thương....

Giang hồ tiếu ngạo cầm tiêu (thơ)



Hà Túc Đạo


Giang Hồ tiếu ngạo cầm tiêu,
Sáo đàn hợp tấu làm xiêu lòng người.
Họ Lưu, họ Khúc ngậm cười,
Ở nơi chín suối hỏi người có thương.


Lệnh Hồ thiếu hiệp tơ vương,
Họ Nhậm, họ Nhạc biết thương bên nào.
Thương Hải chẳng biết trời cao,
Lâm gia tàn sát lời nào nói ra.
Bình Chi từ đó không nhà,
Bất Quần mưu tính khó mà thoát ra.

Phúc Kiến một khúc dân ca,
Linh San tự hỏi phải là tình lang.
Giang Hồ hợp nhất một trang,
Lãnh Thiền càng tình lại càng lún sâu.

Hành Sơn như rắn không đâu,
Tiêu Tương Dạ Vũ mưa sầu tạnh chăng.
Bắc Nhạc chỉ một chữ Hằng,
Bất Khả Bất Giới hung hăng cũng thuần.
Nghi Lâm đạo hạnh thấm nhuần,
NHưng sao tránh được hồng trần tơ vương.

Đại sư bất giới khác thường,
Xuất gia cũng chỉ vì đường tình duyên.
Lục Tiên Đào Cốc luyên thuyên,
Bất đồng ý khẩu ồn phiền nơi nơi.

Ngã Hành chẳng biết đến trời,
Đông Phương Bất Bại một thời hùng anh.
Đại Tung Dương Thủ Phí Bân,
Cùng thêm Lục Bách chuyên hành ác nhân.

Xung Hư, Phương Chứng chẳng sân,
Thấy rõ sự việc chẳng bênh gian tà.
Giang Nam Tứ Hữu cũng là,
Vì mê vui thú khó mà thoát thân.
Giang hồ sóng gió lênh đênh,
Tiếu ngạo cầm phổ lưu danh muôn đời.

--------------------------------------

Bài liên quan:

0 nhận xét: