Đỗ Ngọc An "Bích huyết kiếm" của Kim Dung được xây dựng trên cái "nền" quá khứ - hiện tại. Điểm này giống với bộ "P...

Hạ Thanh Thanh

Đỗ Ngọc An

"Bích huyết kiếm" của Kim Dung được xây dựng trên cái "nền" quá khứ - hiện tại. Điểm này giống với bộ "Phi hồ ngoại truyện"; "Tuyết Sơn phi hồ"; "Thiên long bát bộ"... Nhìn chung, diễn biến truyện Kim Dung ít khi là sự đơn chiều về thời gian mà đó thường là sự đan xen giữa các khoảng thời gian và cả các khoảng hồi ức, chập choạng giữa quá khứ, hiện tại. Và đứng giữa quá khứ - hiện tại trong "Bích huyết kiếm" là bi kịch của một cô gái mỏng manh, yếu đuối nhưng lúc nào cũng gồng mình lên như một thói quen: Hạ Thanh Thanh.

Hạ Thanh Thanh (Huỳnh Thánh Y đóng) trong phim "Bích huyết kiếm"



Cha cô - Kim xà lang quân Hạ Tuyết Nghi - cũng là kẻ thù của gia đình mẹ cô. Sự trả thù lại được kết thúc bằng một tình yêu nhiều đau khổ cho cả kẻ báo thù và người chịu đựng. Thanh Thanh vì vậy đã sớm phải mang trong mình những mặc cảm về thân thế.

1. Trong nguyên tác của Kim Dung, lúc Thanh Thanh tranh chấp với Du Long bang 2000 lạng vàng, Thanh Thanh đả bại Sa lão đại nhưng không dừng ở đó còn đoạt đi tính mạng của lão đại cùng 7-8 tên bang chúng. Hành động của Thanh Thanh có phần tàn nhẫn. Nhưng là hợp lẽ do trước đó Sa lão đại đã có hành vi lén lút mưu hại và nếu không được Viên Thừa Chí cứu thì Thanh Thanh đã khó thoát chết.

Trong phim "Bích huyết kim", Sa lão đại vẫn sống. Điều đó có thể làm tăng thêm vẻ kiều mị, dễ thương của Thanh Thanh sau này nhưng lại đã làm mất đi ý nghĩa của tình yêu Thừa Chí - Thanh Thanh sau này: tình yêu có thể làm người ta sống tốt hơn.

2. Viên Thừa Chí trong buổi đầu gặp gỡ Thanh Thanh trong bộ dạng giả trang nam nhân (trận chiến với Sa lão đại), đã nghĩ về cô gái này: "Chàng thanh niên nọ, lúc thì nhu mì như một thiếu nữ, lúc lại hung ác hơn cả sói lang và không sao hiểu thấu nổi cái tính của y ra sao".

Rồi khi Thanh Thanh thấy Thừa Chí thân mật với Tiểu Tuệ thì hờn giận: "Đại ca chỉ biết nói cô nương này cô nương nọ, chứ không thèm coi người ta ra gì hết".

Thanh Thanh là hiện thân của một con người bản tính. Cô nghĩ sao thì làm vậy dù cho có những việc hơi bá đạo. Đó là một cô gái muốn nổi loạn do bị những trói buộc và mặc cảm.

3. Có một đoạn Kim Dung dùng phục bút. Đó là lúc Thanh Thanh nghe mẹ kể truyện người cha đã khuất thì khe khẽ hát lại đoạn tiểu khúc ngày nhỏ mẹ vẫn ru nàng:

"Đàn nhạn từ phía nam bay tới
Những con bay cặp đôi
Cũng có con bay lẻ loi một mình
Đôi nhạn bay trước vui vẻ kêu hót
Con sau lẻ loi cúi đầu
Bay không nổi
Mặc những con cặp đôi
Ta chỉ để ý con lẻ loi kia thôi
Vì tấm lòng đau thương của mi
Cũng y như ta đang cô đơn, rầu rĩ vậy!

Đoạn tiểu khúc ngày nhỏ cũng ứng với tâm trạng Thanh Thanh sau này. Vì yêu mà sinh hận hay vì trong tình yêu, người ta luôn muốn độc chiếm. Thanh Thanh trong tình yêu với Viên Thừa Chí xen trong những dịu dàng, hi vọng là đau buồn, ghen tuông. Tâm lý của một cô gái nhỏ bé, đơn độc, có phần tự ti về xuất thân đến với tình yêu của Thừa Chí có phần hơi "lên gân". Cũng như một sợi dây, Thanh Thanh muốn "thít thật chặt" Thừa Chí bên mình. Sau Thanh Thanh ghen tuông mà bỏ đi cũng vì không tin vào tình yêu Thừa Chí dành cho mình có đứng vững được trước sắc đẹp của Cửu công chúa hay không?

Thanh Thanh trong truyện luôn tỏ ra là một cô gái mạnh mẽ, có phần định kiến hay nghi ngờ nhưng thực tâm thì rất yếu đuối.

4.Thanh Thanh cũng là một cô gái không vướng bận những trói buộc của cái lẽ thường lễ giáo quy định. Lúc Thừa Chí dìu nàng dùng khinh công lướt đi rồi sau vào được chỗ ẩn nấp trong nghĩa địa thì liền rụt tay lại ngày, nàng nghĩ: "Chàng quả là quân tử nhưng phải cái hơi hủ lậu một chút".

Đúng là như vậy! Chữ lễ xét ở một khía cạnh nhất định chính là sợi dây trói buộc tình cảm con người.

(Vừa đọc lại vừa viết. Bộ này đọc cách đây 8 năm nên nhiều chỗ không nhớ rõ nữa...)

Vội vã đến, vội vã ra đi, ngoảnh đầu lại vẫn là nàng
Bởi vì nàng đã chôn chặt ta tận đáy lòng
Ba thước trường kiếm không thắng nổi sợi tóc mai của nàng
Nàng nhu tình thiên địa, mỹ lệ hồng nhan, chẳng ai sánh bằng
Ở bên nàng, chẳng sợ hồng trần đời này có bao nhiêu phong vũ
Ở bên nàng, để ân oán tung bay theo gió
Ở bên nàng, chân trời góc bể mãi không phân ly
Thế giới của đôi ta, đời đời kiếp kiếp bên nhau.

-------------------------------

Bài liên quan:

0 nhận xét: