Vì sao lại bàn cả truyện và phim? Vì theo ý kiến của tôi truyện cũng hay, mà phim cũng không tệ. Dù bản phim năm 99 dựng còn nhiều thiếu sót nhưng cũng chuyển tải được ý nghĩa của truyện. Phim tuy có thay đổi một vài tình tiết truyện nên giảm đi chút ít cái hay này, nhưng cũng vì thế thêm được chút ít cái khác hay ho bù vào.
Đôi dòng về truyện Cổ Long
Truyện Cổ Long khó đọc hơn truyện Kim Dung. Khó đọc bởi văn phong lạnh của Cổ Long và cách Cổ Long dứt điểm tâm lý nhân vật, đặc biệt nhất là cách mà mỗi nhân vật lựa chọn cuộc đời một cách không dây dưa như chính cuộc đời vốn không dễ níu lại. Mỗi nhân vật đều có quyết định đúng, sai và họ sống với quyết định đó. Cổ Long chú trọng miêu tả quãng đời của nhân vật nhiều hơn là cảm nhận thời điểm, vì vậy các tình tiết diễn tiến nhanh nối tiếp nhau theo những khoảng thời gian xếp lớp với nhau.
Trên đó chính là điểm khác biệt lớn nhất của Kim Dung và Cổ Long, Kim Dung phân tích kỹ lưỡng tâm lý nhân vật với hoàn cảnh tác động, còn Cổ Long thì miêu tả hành động của nhân vật nhiều hơn nên khó nắm bắt tâm lý hơn dù tâm lý dễ hiểu hơn. Tâm lý nhân vật trong truyện Cổ Long được miêu tả phức hợp ở hai chiều suy nghĩ đối nghịch hơn là biến hóa ốc trôn xoay quanh tâm thức chốt như Kim Dung thực hiện. Vì vậy nhân vật của Cổ Long có cái khoái hoạt hơn Kim Dung nhưng cũng có cái nông nổi hơn, rang giới thiện ác trong truyện của Cổ Long cũng vì vậy được miêu tả sắc nét hơn.
Những con người trong truyện Cổ Long cũng giống như chính tác giả vậy, đơn giản giữa những luồng suy nghĩ thực tế nhất, tiến gần đến cuộc sống nhất chứ không có tính uyên bác thâm trầm như truyện Kim Dung. Nếu ai đó chú ý đến hoàn cảnh của Cổ Long sẽ thấy tính thực dụng trong lối viết văn không câu nệ câu chữ của Cổ Long được nuôi dưỡng bởi hoàn cảnh bươn trãi kiếm sống ấy. Giọng văn và ý tứ mang đậm tính đời nên ngắn gọn, súc tích, không rườm rà, không lớp lang.
Nhân vật phụ của Cổ Long vì thế cũng đời hơn, tức ”xấu xí” hơn nên ”gần gũi” hơn các nhân vật hoa mỹ thơ ca của Kim Dung. Cổ Long đi theo hướng lãng du hóa nhân vật một cách tuyệt đối đễ vẽ nên hình ảnh đẹp nhất một chiều về những lãng tử giang hồ có cả ưu điểm và khuyết điểm rất riêng trong niềm cô độc đắt giá. Nếu ở truyện Kim Dung chúng ta sẽ ít thấy con đường phát triển tâm lý nhân vật gập ghềnh gian truân thì ở truyện Cổ Long con đường người ta tự khám phá bản thân nhiều hơn hẳn, người ta sống với sai lầm nhiều hơn là hệ quy chiếu luôn phát triển hướng thiện của Kim Dung. Con người trong Cổ Long tạo ra hoàn cảnh và đối diện với hoàn cảnh đó trong vòng luẩn quẩn của cuộc sống, và đó chính là con đường dẫn họ về với bản ngã của riêng mình một cách chân thực nhất.
Con đường đi về bản ngã của Cổ Long có những ngắt quãng để trãi dài đến tiệm cận của điểm dừng vấn đề đặt ra ngay từ đầu. Ông chú trọng tình tiết vụ án, chú trọng đến cách mà mỗi nhân vật khám phá bí ẩn của cuộc đời cũng như tâm lý của họ qua biến chuyển của cuộc đời. Cổ Long rất ít khi mở rộng định đề được đề cập nên thường giải quyết trọn vấn đề được đặt ra ngay từ đầu với cái kết, cái kết thỏa mãn vừa đủ dấu ấn nên truyện của Cổ Long không bay dài miên man mà đậu vững chắc giải tỏa vấn đề. Và vì thế đọc truyện của Cổ Long là để đậu lại chứ không phải để bay đi.
Viết về Cổ Long quả là một thử thách đối với tôi vì phải bẻ ngoặt suy nghĩ của bản thân để tìm điểm dừng nắm bắt câu chuyện chứ không phải tìm tầm bay như thông thường. Vì vậy khi đọc bài viết này nếu có quan điểm nào chưa thấu triệt Cổ Long là do tôi chưa muốn dừng ở quan điểm ấy để đi sâu vào mà tôi muốn bay và hoàn thiện câu chuyện theo quan điểm của riêng tôi. Cổ Long luôn vẽ các bức tranh giang hồ đầy điểm khuyết như cách ông hiếm khi tự mình viết cái kết nên cách cảm thụ truyện Cổ Long là tùy ý mỗi người lấp đầy khuyết điểm đó như thế nào. Nếu ai đó cho rằng truyện Cổ Long đã hoàn thiện thì có lẽ tôi với bạn đã khác quan điểm cảm nhận.
Tuyệt đại song kiêu là một trong hai bộ truyện tôi thích nhất của Cổ Long, bộ còn lại là Đa tình kiếm khách vô tình kiếm. Một bộ truyện vui tếu táo và một bộ truyện buồn man mác với phong cách hành văn của Cổ Long để lại dấu ấn trong trí nhớ.
Nếu chia Tuyệt đại song kiêu làm 4 phần thì có lẽ phần 1 và phần 4 hay hơn cả, hai phần giữa được Cổ Long dẫn dắt lòng vòng không có trọng điểm nên khiến câu chuyện tản mác trong hàng loạt nhân vật giang hồ thập ác-tuyến nhân vật phụ có mục đích tương đối giống nhau nhưng có đến gần mười người nên thiếu trọng điểm trong tương tác đầu truyện và cuối truyện. Nhưng đoạn đầu câu chuyện và đoạn cuối có những tình tiết đắt để thôi thúc và ngẫm nghĩ nên Tuyệt đại song kiêu đọc khá thú vị.
Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết
Điều tôi thích nhất ở Tuyệt đại song kiêu là mối liên hệ giữa hai anh em thất lạc nhau và được nuôi lớn trong hai môi trường hoàn toàn khác biệt tương tác với nhau chứ không phải là một Tiểu Linh Ngư ”bại hoại” nổi bật và tập thể giang hồ phức hợp mà truyện miêu tả kỹ lưỡng. Thông điệp cao nhất mà truyện hướng đến chính là mối quan hệ này, chính là những luồng tư tưởng đấu tranh giữa thiện tính và ác tính trong mỗi con người khi đặt họ trong hoàn cảnh trái ngược. Thập đại ác nhân chỉ miêu tả bổ sung một hướng đi của tính cách Tiểu Linh Ngư mà thôi chứ không miêu tả được tính cách của Hoa Vô Khuyết nên dường như cái tên dịch sang tiếng Việt là Giang hồ thập ác thể hiện thiếu trọng tâm câu chuyện. Đây là mối quan hệ hyunh đệ, bằng hữu nhưng vì bắt buộc phải quyết đấu với nhau thôi thúc người đọc tìm hiểu cách họ hóa giải mối ân oán chồng chất từ thế hệ trước.
Tôi không thích tuyến nhân vật phụ khá rườm rà của phim với bệnh …thêm chữ của Cổ Long để kéo dài câu chuyện dù tuyến nhân vật ác nhân được chú trọng và cũng khá thú vị. Tiểu Linh Ngư là nhân vật chính mà Cổ Long kể chuyện nhiều nhất khi kể lại quá trình phát triển của chàng trai này ngót nghét gần nửa chiều dài truyện với tuyến nhân vật phụ bao quanh chồng chất từ người này đến người kia. Cách Cổ long tô đen để đánh bóng nhân vật không ảnh hưởng đến cảm nghĩ của tôi nhiều, tôi thường thích hơn những nhân vật ít được ấn tượng hóa hơn nhân vật được thêu dệt kỹ lưỡng, như thích Hoa Vô Khuyết chẳng hạn.^^
Tiểu Linh Ngư thông minh và phá phách như bản năng được huấn luyện để phá đời, cậu phá phách một cách thuần thục và điệu nghệ để bỡn cợt với mọi người quanh cậu. Cậu không chừa chiêu trò bại hoại nào để khiến người ta thua mình. Và dường như trong cuộc đời cậu luôn luôn thắng, chưa từng thua ai bao giờ. Cổ Long gần như dốc hết cái thông minh một cách lếu láo tinh túy dành cho nhân vật này nên cuối cùng lại để nhân vật lên một chiều thiên biến vạn hóa nhưng lại thiếu đi một nét tâm lý tâm điểm để nắm bắt, vì Cổ Long không để nhân vật bay trọn con đường tiêu diêu tự do mãi mà dừng tâm lý nhân vật ở một phép giải tỏa như chim ngừng chân ở kết chuyện khiến tôi cảm thấy nhân vật lửng lơ một cách quá dễ dàng nên lại dễ quên hơn cách Cổ Long miêu tả Hoa Vô Khuyết.
Điểm dừng trong tâm lý Tiểu Linh Ngư theo tôi không đắt bằng điểm dừng trong tâm lý Hoa Vô Khuyết, vì Tiểu Linh Ngư được Cổ long miêu tả kỹ lưỡng ở nét tinh quái trong niềm vui chọc phá đời và chọc phá người, còn nỗi đau lặng thầm thì Cổ Long vô tình dành cho Hoa Vô Khuyết với trái tim nan giải ở đôi dòng hiếu-nghĩa, tình bạn và ngay cả tình yêu. Tâm thức ngổn ngang giữa đôi dòng đặt vào tính cách thanh khiết của Hoa Vô Khuyết khiến chàng trai đôi mươi này nhận những nhát kiếm định mệnh sắc bén nhất để rồi đau đớn nhất khi không có ai bên cạnh để chia sẻ hay để định hướng tìm đường đi, cũng không có một loại độc-thần dược nào bên cạnh để dựa vào đó tìm niềm tin thử thách.
Nếu với Tiểu Linh Ngư có hàng loạt người bên cạnh để hỗ trợ dìu bước dù mục đích ban đầu có như thế nào, thì Hoa Vô Khuyết luôn đơn độc đến cô độc trong thế giới của mình để dò dẫm tìm đường đi. Cổ Long xây dựng một Tiểu Linh Ngư có phần được phóng tác ngẫu hứng làm chủ cuộc đời với nhiều may mắn, thì Cổ Long lại vô tình xây dựng nhân vật Hoa Vô Khuyết hiện thực đến tàn nhẫn cào xước trái tim của một con người cũng thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vì quá hiểu hoàn cảnh để bất lực tìm kiếm một con đường đi theo tâm lý tự chủ cho bản thân, cuộc đời Hoa Vô Khuyết như một trang giấy trắng đến cuối cùng vẫn trắng tinh trong niềm đau chẳng có lấy một niềm tin hay ánh sáng nào để gói trái tim mình trong hơi ấm của một ai đó. Hoa Vô Khuyết mãi chần chừ cho một đoạn kết mình không mong muốn để níu giữ hạnh phúc mong manh trong tình bằng hữu, trong mong manh niềm hạnh phúc của người yêu thương, người khiến cậu khóc, cậu cười.
Tiểu Linh Ngư sống trong một thế giới ác nhân nhưng không lạnh lùng, và không cô độc. Thế giới ác nhân đó nuôi lớn Tiểu Linh Ngư trong môi trường khắc nghiệt một cách bề mặt, dạy cho Tiểu Linh Ngư hiểu sự độc ác-một cách chân thành đến tàn nhẫn, và dạy cho Tiểu Linh Ngư ý thức phản kháng để sống, ý thức chống đối với mọi người để thắng nên Tiểu Linh Ngư Lĩnh hội thế giới đó một cách triệt để với tấm lòng ác một cách chân thực của con người, như cách người ta đối phó với cạm bẫy của cuộc đời. Ác nhân cốc cũng là nơi con người sống, nơi những con người không có đủ bản lĩnh để sống giữa thị phi trắng đen lẫn lộn nên gom lại với nhau để quần cư đối phó với sự bạc bẽo của cuộc đời. Ác nhân cốc là nơi người ác che giấu đi thiện tâm của trái tim nhưng bộc lộ một cách bộc trực bản năng phản kháng đối với thế giới. Những con người trong Ác nhân cốc ác độc đấy, nhưng họ không ác độc đến mức che giấu tính ác độc trong lòng mình, họ phản kháng một cách bản năng với thế giới, họ không biêt lợi dụng cái thiện để hành ác. Và Tiểu Linh Ngư cũng vậy, sống trong môi trường của những con người như thế nên Tiểu Linh Ngư cũng giữ thiện tâm trong trái tim mình, cái thiện tâm trong sáng một cách lạ lùng…
Tiểu Linh Ngư cũng may mắn hơn Hoa Vô Khuyết khi sinh trưởng trong môi trường dễ liên hệ hơn với những nam nhân trong Ác nhân cốc, để nhận lấy bài học xương máu từ kinh nghiệm của những nam nhân đã từng trãi. Vì thế Tiểu Linh Ngư đủ tỉnh táo để đương đầu với phụ nữ với tư thế đề phòng, với nét bỡn cợt bại hoại hình thành tâm lý ”sợ thích phụ nữ”. Dù rằng đàn ông thì chẳng thể nào không thích phụ nữ được, nhưng Tiểu linh Ngư vì thế hiểu đời và biết về tình yêu nhiều hơn để điều khiển trái tim mình. Hoa Vô Khuyết lớn lên trong nét bất tự nhiên khi thế giới xung quanh cậu toàn nữ giới, và sự cô độc càng trở nên cay nghiệt hơn khi Yêu Nguyệt Cung Chủ có sức mạnh vô song và sự lạnh lùng tuyệt đỉnh để nuôi dưỡng Hoa Vô Khuyết võ công thượng thừa chỉ để làm công cụ trả thù mà thôi. Hoa Vô Khuyết chỉ như một thanh kiếm biết đi mà Yêu Nguyệt Cung Chỉ đúc rèn, chưa từng được nếm mùi vị cuộc đời trước khi rời khỏi Di Hoa Cung để học từ đầu những bài học tình bạn và tình yêu. Và vì thế Hoa Vô Khuyết phải học từ đầu cách đối diện với cái đẹp, cái thiện, cái xấu xa và thủ đoạn, cũng như sự phản trắc và trung thành.
Hoa Vô Khuyết với hoàn cảnh đó làm bạn cũng không dám làm bạn, với người mình yêu thương cũng chẳng dám nói lời yêu thương, câm lặng trước số phận và cố giữ số phận đó khỏi vỡ tan tành được lúc nào hay lúc nấy. Hoa Vô Khuyết không thể dứt điểm vì chỉ có chính bản thân mới có thể chần chừ, chỉ có chính bản thân mới có thể níu lại một chút cảm giác bằng hữu huynh đệ mà thôi. Nếu chàng không giết Tiểu Linh Ngư theo lệnh thì Tiểu Linh Ngư cũng chẳng thể sống với sự độc bá của Yêu Nguyệt Cung Chủ, vậy chỉ có chàng mới níu kéo lại được mà thôi, và nếu có thể cũng chỉ là chàng mới có thể kết thúc câu chuyện theo ý chàng muốn khi đã đến lúc phải kết liễu đoạn tuyệt. Hoa Vô Khuyết đứng giữa chữ hiếu và chữ tình để đau khổ cho sự nan giải của bản thân, Hoa Vô Khuyết bơ vơ giữa sự cô độc không thể phản kháng vì hiểu rõ ràng không đủ sức phản kháng nhưng lại không thể tự chủ bỏ trốn để sống theo ý muốn bản thân, vì trốn đi cũng chẳng thể thoát khỏi quyền lực điều khiển của Yêu Nguyệt Cung Chủ. Cuộc đời Hoa Vô Khuyết như một con át chủ bài, mãi mãi là con át chủ bài để người khác điều khiển, không thể thoát ra kiếp con bài trong tay người khác nên nếu muốn giải thoát chỉ có cách tự hủy diệt bản thân để kết thúc mọi ân oán, để được sống cho bản thân một lần bằng cách chết cho người khác yên bình….
Hoa Vô Khuyết sống để cô độc mãi mãi cô độc, cô độc trong tình yêu vừa mới phát hiện đã được người yêu thể hiện mong muốn giữ lại mạng sống cho kẻ cô đã từng yêu chứ không phải người cô đang yêu trong trận chiến sinh tử. Khi chưa ôm ấp được hạnh phúc vừa mới hiện hình thì cô gái đang yêu mình đã bồi thêm vào lòng Hoa Vô Khuyết một quyết định khó khăn để tự hủy diệt, để củng cố lý do thêm một lần sự trống rỗng của sự sống. Hoa Vô Khuyết cuối cùng bị cả người dưỡng dục lẫn người yêu mình xem mình như một con cờ để điều khiển thế giới quan của họ. Dù không có những lý do đó thì Hoa Vô Khuyết lẫn Tiểu Linh Ngư cũng chẳng thể hủy diệt người còn lại, cả hai sẽ lựa chọn tự hủy diệt mà thôi, nhưng Tiểu Linh Ngư còn có người đứng bên cạnh để chờ đón sự trở về, còn Hoa Vô Khuyết thì không hề có sự chờ đón nào, luôn trống rỗng và hư không…
Cổ Long vẫn hay nhất khi miêu tả về nỗi cô độc của những kiếm khách lãng du…
Truyện và phim
Đoạn kết của truyện không phải là đoạn kết hay nhất có thể, nó lở dỡ trong may mắn mà Tiểu Linh Ngư có được vị thuốc giả chết thần thông, nó may mắn kéo lại sự sống để vui vầy cả đôi bên nhưng lại không níu kéo được hạnh phúc lẫn khao khát sống cần thiết để sống tiếp. Nét hay của Cổ Long là đã miêu tả suốt truyện là tâm lý hiện thực và tàn nhẫn đến lạnh lùng thì kết thúc lại không đi đến con đường cần đi khi để tương tác giữa Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết không được giải quyết bằng sự tàn nhẫn đấy để dứt điểm và đậu lại trong lòng khán giả lâu dài hơn là đoạn kết hạnh phúc một cách khiên cưỡng. Nếu đã để cả Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư lựa chọn cái chết thì hãy để cả hai cùng chết, một bên chết thật và một chết giả để giải tỏa tâm lý của nhân vật thật nhuyễn theo lựa chọn của họ. Trong trận chiến khi cả hai bên đều đã muốn chết, một bên đã cạn lý do sống thì níu kéo lại cũng chẳng được gì. Mâu thuẩn về mặt thời gian không được Cổ Long giải quyết một cách triệt để nên đoạn kết may mắn chỉ dừng lại ở một hướng vấn đề để thỏa mãn người đọc chứ không giải tỏa đầy đủ tâm lý nhân vật để điểm dừng đắt giá hơn.
Đoạn trên bàn đến truyện, và dưới đây sẽ bàn về bản phim năm 1999. Phim miêu tả thế giới thập đại ác nhân không được đầy đủ như truyện, kỹ xảo non kém, nhưng cách phim đặt trọng tâm và tạo dựng nội dung đoạn kết hạnh phúc đạt hơn truyện khi xây dựng tương tác giữa Hoa Vô Khuyết và Tiểu Linh Ngư sắc nét. Tiểu Linh Ngư của phim dựng không phong phú, không bại hoại được như truyện là một thiếu sót của phim, nhưng tương tác của Tiểu Linh Ngư và Hoa Vô Khuyết đậm nét, cách cả hai anh em giải quyết vấn đề được chú trọng hơn nên đoạn kết hạnh phúc lại có thể mang lại sự giải tỏa nhiều hơn đoạn kết của truyện. Những điểm khuyết để hoàn thành đoạn kết ở truyện đã được phim bổ sung vào, giải thế khó cho tâm lý nhân vật Hoa Vô Khuyết còn nhiều dở dang mà truyện chưa giải quyết triệt để khiến kết thúc thiếu cân bằng hơn.
Ngoài ra điểm mạnh của phim là tuyến nhân vật phản diện dễ liên hệ hơn truyện, cách mà mỗi nhân vật thể hiện vẻ nham hiểm, độc ác và thủ đoạn thì phim miêu tả những nhân vật đó người hơn truyện. Đặc biệt là nhân vật Yêu Nguyệt được sửa thành yêu-hận Yến Nam Thiên chứ không phải yêu Ngọc Lang Giang Phong như trong truyện khiến truyện tập trung được lý do vì sao Yêu Nguyệt phải khuynh đảo giang hồ để thể hiện sự trút giận vào Yến Nam Thiên thay vì ý định trả thù người chết cực kỳ nhẫn tâm khiên cưỡng của Yêu Nguyệt trong truyện. Và vì thế sự xuất hiện của Yến Nam Thiên cũng có trọng lượng hơn là một anh hùng đứng bên câu chuyện ân oán sâu nặng này.
Cách truyện tập trung tình yêu vào Ngọc Lang Giang Phong và Tiểu Ngư Nhi khiến tôi cảm nhận họ như tâm quay của thế giới bởi sự đẹp trai và bại hoại nên thiếu tự nhiên, và nhân vật Yêu Nguyệt là nhân vật thắt lại câu chuyện vì yêu Giang Phong khiến tôi cảm thấy nhân vật này lãng duyên và độc ác một cách duy ý chí nên không cảm nhận được lý do phải có cuộc quyết chiến định mệnh mà phim hướng tới. Ngoài ra thế hệ trẻ hầu hết đều rung động với Tiểu Ngư Nhi còn dễ chấp nhận hơn ngay cả Lân Tinh Cung Chủ cũng rung động để rồi những trái ngang số phận đổ ập đến. Có thể bạn nhận xét những tình tiết ở truyện là thực hơn, phức tạp hơn trong cái hỗn mang của giang hồ đầy cám dỗ chuyện đàn ông bại hoại quyến rũ được hầu hết phụ nữ như Cổ Long nhận định, nhưng cũng cần lắm những người đứng ngoài được nét quyến rũ được mặc định như thế thì cuộc đời sẽ đa dạng hơn và góc nhìn về cuộc đời cũng rộng hơn thoát khỏi góc nhìn duy ý chí áp đặt thế giới quan vào sâu câu chuyện.
Bản phim dựng năm 1999 không được trau chuốt nên có vẻ nhám của câu chuyện giang hồ còn nhiều thiếu sót, nhưng tôi thích nhân vật Hoa Vô Khuyết được miêu tả kỹ lưỡng với nghịch cảnh trái ngoe tranh sáng tranh tối để rồi làm chủ cuộc đời mình bằng cách cùng hòa nhịp với Tiểu Linh Ngư tạo nên đoạn kết hạnh phúc cân bằng. Nếu khán giả nào yêu thích Tiểu Linh Ngư hơn và câu chuyện về Tiểu Linh Ngư với Giang Hồ thập ác hơn thì có lẽ phim sẽ có vô vàn khuyết điểm khi bỏ sót thế giới được Cổ Long miêu tả thú vị về Ác nhân cốc, nhưng với tôi thì dù phim không thật sự tinh gọn nhưng là một phim xem được, vì phim gọn gàng hơn truyện và tập trung vào câu chuyện mà tôi quan tâm hơn. Tôi vốn thích sự tập trung vào nhân vật chính, và điểm tô nhân vật phụ theo một liều lượng vừa phải hơn cảm nhận thế giới nào đó rộng lớn đa dạng nhưng lại không có đủ đa chiều trên góc nhìn.
Cá nhân
Ending song của Tuyệt đại song kiêu 1999
Như đã nói truyện Cổ Long thực tế, vì thế các nhân vật của ông cũng thực tế chứ không trung dung nước đôi. Và vì thế nếu nhân vật của Cổ Long thường để người đọc thích hoặc ghét chứ ít khi cảm thông. Với quan điểm cá nhân tôi không thích nhân vật Thiết Tâm Nam chút nào vì tôi nghĩ nhân vật này có lẽ quá đời nên không hiểu tâm lý người mình yêu gì cả nhưng suốt ngày nói đến yêu đương. Các nhân vật khác dù ác cỡ nào thì tôi vẫn chấp nhận được, nếu có bực tức là bực tức sao người kia để bị lừa vào tròng hơn. Tuy nhiên tôi không thích Thiết Tâm Nam vì cô nhân danh tình yêu điều khiển người khác, một sự ngụy biện lợi dụng khái niệm tình yêu.
Related
Bong bóng mùa hè
In "Chinese dramas"
Personal Taste: đi về phía tình yêu
In "Korean dramas"
Thiên Long Bát Bộ 2003 - Trầm mặc định mệnh
In "Chinese dramas"
Categories: Books, Chinese dramas | Tags: ★★★★, fantasy | 15 Comments
Post navigation← OLDER POSTNEWER POST →
15 thoughts on “Tuyệt đại song kiêu”
May 27, 2011
Tien
^^
Cuối cùng em cũng được đọc review rồi! Cám ơn chị quá ! ^^
Em có đọc 2 bộ của Cổ Long là Lục Tiểu Phụng và Giang hồ thập ác.
Lục Tiểu Phụng thì đúng là Cổ Long chỉ chú trọng tình tiết chứ ít miêu tả tâm lí nhân vật. Nhưng với Giang hồ thập ác thì cái gây cho em niềm hứng khởi là sự khắc họa nội tâm cùng lối suy nghĩ ‘đời’ và thông minh.
Thật sự em ko thích phim, Nhân vật Tô Anh trong truyện rất đặc sắc mà dựng thành phim thì…. mất đi cái duyên, cái thâm-cơ trí, cái ngang tàng, tự cao, cái ý chí…
Cái tịch mịch, bất cần, kiêu căng của 2 vị thánh nữ cung chủ Di Hoa cung không được thể hiện rõ ràng, nhiều khi ngược lại.
Giang Ngọc Lang không đủ ‘tà’, Tiểu Linh Ngư không đủ ‘bại hoại’, gương mặt ko sắc và quá hiền, cái duyên tửng thì ít, mà cái yếu đuối lại thể hiện ra nhiều lần.
Gần như cả truyện Tiểu Linh Ngư không lần nào ‘hiền ra mặt’ hết. Thập đại ác nhân thì cái duyên-ác không tới.
Em viết văn dở lắm, ko thể hiện được suy nghĩ, nên trích một đoạn nhận xét của Tô Anh vậy^^ Chị thông cảm ha.
“Tiểu Linh Ngư quay đầu nơi khác, vụt quay trở lại, mỉm cười, thốt: -Ta đã nói, ta không phải là một người tốt, ai đối tốt với ta thì cứ chờ mà thất vọng, chẳng khi nào ta xử tốt đáp lại đâu!
Tô Anh thở dài: -Đa số người trên thế gian, đều sợ là mình biến thành bại hoại, còn ngươi thì khác, ngươi hoàn toàn trái ngược với đa số đó. Mường tượng là ngươi sợ biến thành người tốt! Cho nên, bất cứ trong hành động nào, ngươi cũng muốn chứng minh ngươi là người bại hoại, một người chẳng ra gì! Tại sao? Hả? Tại sao chứ? Ta chỉ sợ ngươi cũng không tưởng nổi! Phải vậy chăng?
Tiểu Linh Ngư cười nhẹ: -Cái tánh của ta là do trời sanh, đã là tánh trời sanh, thì ta làm sao tưởng nổi?
Tô Anh lại im lặng nhìn chàng một lúc, bổng cười khan: -Nhưng, ngươi có biết là ngươi không bại hoại như con người mà ngươi phát họa trong tưởng tượng, con người bại hoại mà ngươi muốntrở thành?
Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng: -Chẳng lẽ ngươi hiểu cái mẫu người của ta, rõ ràng hơn cả ta?
Tô Anh gật đầu: -Phải!
Tiểu Linh Ngư nheo nheo mắt: -Thế thì ngươi mô tả cho ta nghe đi!
Tô Anh giải thích: -Chỉ vì, ngay từ thuở nhỏ, ngươi lớn lên giữa nhóm người bại hoại, do đó, ngươi bị ám ảnh là chẳng bao giờ mình biến thành một con người tốt được.
Tiểu Linh Ngư ạ lên một tiếng nữa: -Thế à?
Tô Anh tiếp lời: -Hơn nữa ngươi nhận xét rằng, nếu ngươi biến thành con người tốt, thì chẳng hóa ra ngươi phụ ơn nuôi dưỡng, giáo huấn của những người đó. Rồi có lúc như bị bắt buộc, ngươi không thể không làm một vài việc gì đó, để chứng minh ngươi là kẻ bại hoại…
Bỗng, Tiểu Linh Ngư bật cười cuồng dại, tràng cười của chàng chận câu nói của Tô Anh, chàng hỏi luôn: -Ta với ngươi, gặp nhau chưa được mấy hôm, sao ngươi hiểu ta quá rõ như vậy?
Tô Anh đáp: -Nếu các vị đó không xuất hiện, thì chẳng bao giờ ta có suy luận như thế. Chỉ vì họ đến đây, mà ta minh bạch!
Tiểu Linh Ngư lại kêu lên: -Ạ?
Tô Anh cười nhẹ: -Những vị đó, nếu là bại hoại, thì trong giới bại hoại, họ là những thiên tài. Họ bại hoại đến tột độ tinh vi của kỹ thuật. Họ thừa khả năng biến một việc cực kỳ ti bỉ, khốc liệt, tàn độc, thành một việc thích thú. Nạn nhân của họ dù phải sợ đến chết người, cũng cảm thấy thích thú!”
Vì sao lại bàn cả truyện và phim? Vì theo ý kiến của tôi truyện cũng hay, mà phim cũng không tệ. Dù bản phim năm 99 dựng còn nhiều thiếu sót...
Mạn đàm truyện và phim dựng từ tác phẩm của Cổ Long tiên sinh
About author: AliensF
Cress arugula peanut tigernut wattle seed kombu parsnip. Lotus root mung bean arugula tigernut horseradish endive yarrow gourd. Radicchio cress avocado garlic quandong collard greens.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
0 nhận xét: